Sau khi Vu Hoan rời đi, chạy như điên môt đoạn rồi mới dừng lại, thần sắc trên mặt khiến người khác sợ hãi, khiến người khác nhìn một cái kinh hồn tám đảm.
Dung Chiêu đứng rất xa, không đến gần nàng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn nàng.
Vu Hoan bình phục bực bội, bất an và sát khí trong lòng, đầu ngón tay nhẹ chà sát trong lòng bàn tay, máu tươi lập tức từ trong lòng bàn tay chảy ra ngoài.
Mùi vị máu tươi tanh tưởi tràn ngập trong không khí, kíƈɦ ŧɦíƈɦ xoang mũi của nàng.
Vu Hoan nhìn máu chảy càng ngày càng nhiều, bên tai dường như không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, thế giới an tĩnh như trái tim đã đi vào sương mù không có lối thoát.
...[Ngươi tên là gì? Dao Tân? Có nghĩa là linh hồn không có nơi dừng chân, hồn phi phách tán à? Ai lấy tên này cho ngươi? Quá thiếu đạo đức!]
...[Ta tên là Thịnh Thế, đến từ đại lục Trấn Hồn.]
...[Một mình ngươi sống ở đây sao? Không sợ à?]
...[Ta dẫn ngươi đi theo!]
Những âm thanh như vọng lại từ trong sơn cốc, cứ trong trẻo âm u yên tĩnh như vậy.
Rồi lại quá rõ ràng, trong sáng.
Máu tươi ở đầu ngón tay nhỏ giọt xuống đất, nháy mắt thâm nhập vào trong lòng đất, biến mất không thấy.
Theo tốc độ của máu tươi nhỏ giọt càng lúc càng nhanh, lấy Vu Hoan làm trung tâm, sương mù màu đen từ dưới đất xông lên, nhè nhẹ từng đợt từng đợt quấn quanh bay lộn xung quanh Vu Hoan.
Ánh mắt Dung Chiêu lạnh xuống, nàng muốn làm cái gì?
Hiện tại hắn đi lên ngăn nàng lại chắc chắn không có khả năng, lấy tính tình của nàng, nói không chừng sẽ càng cương đến mình đến cùng.
Nhưng mà...!hắn nhìn cứ nhìn nàng tự để bản thân lâm vào loại nguy hiểm không biết tên, trong lòng vô cùng không dễ chịu.
Hắn vẫn không hiểu rõ được người mình thích.
Trên lưng nàng đeo quá nhiều bí mật.
Sương mù màu đen từ loãng trở nên đông đặc, hoàn toàn bao vây Vu Hoan, những sương đen đó chậm rãi hình thành một đám hắc ảnh hình người.
Quỷ tu sao?
Triệu hoán quỷ?
Không đúng, đây không phải triệu hoán quỷ.
"Thiên địa âm linh, lấy ta làm chủ." Tiếng nói kiều mềm truyền ra từ trong sương mù, không cho phản kháng, chân thật đáng tin.
Sương đen đột nhiên tản ra, những hắc ảnh đó dần dần ngưng tụ thành thật thể, ở trước mặt Vu Hoan, sau khi những hắc ảnh hình thành thật thể, động tác nhất trí quỳ xuống.
"Bái kiến Dao Tân đại nhân."
Vu Hoan lau sạch vết thương trên tay, tầm mắt đảo qua trên người bọn họ: "Thiếu một đứa, đi đâu rồi?"
"Dao Tân đại nhân, Ngài không mù mặt?" Một nữ tử nhỏ xinh đứng ở trên đầu tò mò lên tiếng.
Hơn nữa...!sao dáng dấp không giống trước kia thế?
Nếu không phải hơi thở trên người giống nhau, bọn họ đều nhận không ra, nha đầu trước mặt này không có một đồng xu quan hệ nào này mà là Dao Tân đại nhân của bọn họ.
Vu Hoan liếc nàng ta một cái: "Ta mù mặt, không đại biểu ta sẽ không biết đếm số, còn một đứa nữa đi đâu rồi?"
Cả người nàng ta phát lạnh, nhanh chóng rũ đầu đáp: "Hắn chết rồi."
"Chết rồi?" Vu Hoan lặp lại hai chữ này.
"Dao Tân đại nhân triệu hoán bọn thuộc hạ là có việc phân phó?" Nam tử bên cạnh nữ tử kia lên tiếng dò hỏi.
Vu Hoan từ trong lòng móc ra một vật đưa đến trước mặt bọn họ: "Đi tìm hơi thở của chủ nhân này, lấy thành này làm trung tâm, trước khi trời tối ta muốn thấy kết quả."
Nữ tử dẫn đầu nhận lấy, đặt ở mũi ngửi ngửi, sau đó truyền cho người tiếp theo.
Khi tất cả mọi người nhớ kỹ hơi thở kia, động tác thống nhất chắp tay trả lời: "Rõ."
Những người đó lại lần nữa từ thật thể biến thành hư thể, hóa thành sợi sương đen tản ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Chờ sau khi những sương đen đó biến mất, cả người Vu Hoan đều tê liệt, dưới chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Dung Chiêu bước nhanh đến tước mặt Vu Hoan, trực tiếp ôm nàng lên.
"Vẫn còn yếu quá." Vu Hoan nói một câu không thể hiểu được.
Dung Chiêu mím môi, hắn biết nàng đang nói cái gì.
Thực lực đỉnh cao của nàng, sao lại vì một thuật triệu hoán nho nhỏ mà lại kiệt sức?
"Bọn họ là gì?" Những người đó không phải quỷ tu, trên người không có hơi thở của quỷ tu, mà cũng không có hơi thở của con người.
Hoặc nói...
Trên người bọn họ không có bất kỳ hơi thở gì, giống như một đồ vật không có sự sống với thế giới này.
"Bọn họ à...!âm linh đó." Tay Vu Hoan ôm cổ Dung Chiêu, ngửa đầu nhìn cằm trơn bóng của hắn: "Trong lòng ngươi đã quá rõ ràng rồ, hà tất gì phải hỏi ta nữa?"
Cánh tay của Dung Chiêu ôm Vu Hoan có chút đau, nhưng nàng lại không lên tiếng, chỉ nhìn Dung Chiêu.
Âm linh, là những đứa trẻ còn chưa được chào đời đã chết non, những đứa bé lòng còn mang oán niệm liền biến thành âm hồn.
Bọn họ hấp thu tà khí của thế gian làm lớn mạnh thực lực của mình, thăng cấp thành âm linh.
Âm linh giống như một loại sức mạnh, một loại sức mạnh có tư tưởng, bọn họ không có thật thể, nhưng có thể biến thành bất cứ hình thái gì, bao gồm cả con người.
Chỉ cần có thể thuần phục âm linh, đó chính là tăng thêm sức mạnh của mình càng thêm cường đại.
Hắn chưa bao giờ biết bên người Vu Hoan có âm linh.
Nói đi cũng phải nói lại, chuyện trên người nàng, hắn biết được bao nhiêu?
"Đừng lo lắng, bọn họ không dám làm phản." Vu Hoan nhích lại gần Dung Chiêu, chỉ cần thoáng ngẩng đầu là có thể hôn được hắn.
Cảm nhận được hơi thở nóng rực kia, lỗ tai Dung Chiêu mềm nhũn, nhiệt độ nóng bỏng không biết từ đâu đến xua tan băng hàn trên người hắn.
Vu Hoan nghiêng nghiêng đầu, con ngươi trầm lãnh nhiều thêm một tia ấm áp, dùng Linh Hồn Chi Lực vận chuyển vài vòng, cảm giác mệt mỏi cũng giảm bớt rất nhiều mới nhảy xuống khỏi người Dung Chiêu.
"Chờ xem.
Ta muốn nhìn xem ai không muốn sống dám động vào người của ông đây." Vu Hoan đứng trên đất, nháy mắt liền lộ ra khí thế thổ phỉ.
Dung Chiêu sờ sờ lỗ tai, dư quang ngắm Vu Hoan, nàng không sao chứ?
Trong lòng Vu Hoan đã luyện được mười tám loại khổ hình, dám động Thiên Nguyệt, cũng không nhìn xem Thiên Nguyệt là do ai che chở.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, sắc trời cũng dần dần chuyển về đêm.
Nhưng những âm linh kia không có một ai quay về.
"Không xong, không xong, phủ vực chủ cháy rồi."
"Phủ vực chủ cháy rồi!"
Từng tiếng từng tiếng hô lớn vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Nơi xa xa ánh lửa thêu đốt tận trời, chiếu sáng cả một bầu trời Phủ Giang Thành.
Vu Hoan ngẩng đầu nhìn nhìn về phía ánh lửa đang cháy kia, Quý Bạch cũng đâu có ở trong phủ, phóng hỏa làm gì?
Khi Vu Hoan còn đang nghi hoặc, lửa lớn đột nhiên lan đến bên cạnh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, bên kia liền biến thành biển lửa, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.
"Làm cái gì?" Vu Hoan nhảy lên đầu tường, nhìn nhìn ảnh lửa xa xa bên kia.
Rõ ràng không có gió nhưng những ngọn lửa đó lan tràn cực nhanh, Vu Hoan đều có thể cảm giác được sóng nhiệt và tiếng hít thở không thông của những người trong biển lửa từng đợt từng đợt lan tràn đến đây.
"Mẹ." Vu Hoan đột nhiên bay về những đám cháy kia, Liên Mặc còn ở trong khách điếm gần cửa hàng Thịnh Gia, mà phủ vực chủ cách cửa hàng Thịnh Gia không xa.
Theo sức lan tràn của đám cháy nàng rất nhanh thì khách điếm kia cũng bị thiêu cháy.
"A..." Người bay qua cạnh Vu Hoan, đột nhiên không thể hiểu được rơi xuống.
Đồng thời Vu Hoan cảm giác được linh lực trong cơ thể có chút không xong, như là bị người khác làm kinh sợ muốn chạy thoát ra ngoài.
Nàng nhanh chóng chuyển linh lực thành Linh Hồn Chi Lực, mới đứng vững thân thể đang lung lay.
Người bốn phía bay trốn bắt đầu không ngừng rớt xuống y như rớt sủi cảo.
Đây...!làm cái gì?
Dung Chiêu không nhanh không chậm đi theo Vu Hoan, hắn cũng cảm giác được sức mạnh trong cơ thể có chút không bình tĩnh, nhưng không có ảnh hưởng lớn gì đến hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...