Trong hẻm nhỏ yên tĩnh, vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, ba người từ cuối con hẻm nhỏ vọt đến.
Nhìn thấy người nằm trên mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc cùng bi phẫn: "Ai gϊếŧ đại ca?"
Hai người còn lại nhìn nhau, trong đó có người bình tĩnh mở miệng: "Ở đây không nên ở lâu, đi về trước đi."
Ba người mang theo thi thể nhanh chóng rời đi, mà lúc này, Vu Hoan đã về đến bên ngoài cửa hàng Thịnh Gia.
Giặc tới thành đánh, nước dâng làm bờ, nàng chỉ cần bảo đảm Thiên Nguyệt an toàn là được, còn những người khác chết sống thế nào không hề liên quan đến cộng lông nào tới nàng.
"Đó là ai?" Đám người nhìn những người tiến vào cửa hàng Thịnh Gia không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Hình như là người trong gia tộc Đông Phương gia trên đại lục Huyễn Nguyệt."
"Ồ...!nghe nói đó là gia tộc chi nhánh của Đông Phương gia.
Ở đại lục Huyễn Nguyệt cũng coi như là một đại gia tộc, bọn họ đều đến đây."
"Tin tức của ngươi cạn quá rồi, Đông Phương gia người ta trước đó không lâu đã nói rõ Đông Phương gia trên đại lục Huyễn Nguyệt không có quan hệ gì với bọn họ cả."
"Hả? Vì sao thế?"
"Hình như bởi vì một người tên là Đông Phương Cảnh, nghe nói vị này ở trên đại lục Huyễn Nguyệt cũng là một thiên tài..."
Vu Hoan theo phương hướng mà bọn họ thảo luận nhìn tới, quả nhiên phát hiện Đông Phương Cảnh.
Bên cạnh hắn vẫn là thiếu nữ có lá gan châm chọc như cũ, đang nắm vạt áo của Đông Phương Cảnh, khẩn trương nhìn xung quanh.
Ánh mắt trong lúc vô tình quét đến Vu Hoan, lập tức cả người đều run lên.
"Làm sao vậy?" Đông Phương Cảnh phát hiện Đào Yêu còn run lợi hại hơn lúc trước, cúi đầu dịu dàng hỏi.
Cánh môi của Đào Yêu tái nhợt, chỉ về phía Vu Hoan: "Đông Phương ca ca, bên kia..."
Đông Phương Cảnh theo phương hướng của Đào Yêu chỉ nhìn qua, trực tiếp đối diện với tầm mắt của Vu Hoan.
Sao lại là nàng...
Vu Hoan cười sáng lạn vẫy vẫy tay với Đông Phương Cảnh, gặp lại cố nhân, cảm giác này cũng không tệ lắm.
Sau khi rời khỏi Tù Linh Cốc lúc trước, cũng chưa gặp lại hắn.
Ngực Đông Phương Cảnh cứng lại, nữ nhân này không phải là nữ nhân trong ấn tượng của hắn.
Mặc kệ là hành vi hay tác phong của nàng, tốc độ trưởng thành vượt xa trong nhận thức của hắn.
"Đừng sợ." Đông Phương Cảnh ôm Đào Yêu xoay người, hiện tại hắn không còn ân oán gì với nàng nữa, vẫn không nên đi trêu chọc thì hơn.
"Cảnh..."
Người Đông Phương Cảnh cứng đờ, có thể gọi hắn như vậy cũng chỉ có Sở Vân Cẩm.
Sở Vân Cẩm đi ra khỏi đám người, sắc mặt có chút tái nhợt, một bộ váy trắng, vô cùng thánh khiết.
Có lẽ lần bị thương ở núi Trọng Vu còn chưa phục hồi hoàn toàn, trong tư thái động tác lộ ra vẻ mỏi mệt, khiến người khác nhìn thấy liền nhịn không được sinh ra cảm giác thương tiếc.
Đông Phương Cảnh nhìn Sở Vân Cẩm liếc mắt một cái, ôm Đào Yêu đi vào bên trong.
"Cảnh..." Sắc mặt Sở Vân Cẩm quýnh lên, bước nhanh đuổi theo.
Lại bị người đứng ở cửa chặn lại: "Cô nương, mời đưa ra thiệp mời."
Sở Vân Cẩm trơ mắt nhìn thân ảnh Đông Phương Cảnh biến mất ở của, trong lòng buồn bực, Đông Phương Cảnh phải là nàng ta...
"Cô nương, thiệp mời?" Người đứng ở cửa lại nhắc nhở một câu.
Bây giờ Sở Vân Cẩm mới hoàn hồn, sắc mặt có chút xấu hổ, trên người nàng ta không có thiệp mời...
"Ngay cả thiệp mời còn không có, còn tới tham gia hội đấu giá cái gì, thật sự nghĩ cửa hàng Thịnh Gia người ta là ai cũng có thể đi vào sao?"
"Vị kia của Thẩm gia, tránh đi một chút thì tốt hơn." Người đứng ở bên cạnh Sở Vân Cẩm lập tức lui sang bên cạnh, bỏ lại một khoảng trống không có người.
Sở Vân Cẩm theo tiếng nói nhìn lại, trước mặt nàng ta đứng hai cô nương, xem y phục của hai người liền rất dễ dàng phân biệt được ai chủ ai tớ.
Thần sắc của thiếu nữ y phục màu lam nhạt kiêu căng, mặt mày kiều mị, tràn đầy khinh thường đối với Sở Vân Cẩm.
Trong tay cầm một quạt xếp, quạt xếp kia rất tinh xảo, trên đó có vẽ cánh chim bay bay, ẩn ẩn có dao động, có chút giống Linh Khí.
"Xem bộ dáng này của ngươi chắc không phải người của Phủ Giang Thành đúng không?" Thẩm Duyệt đi đến trước mặt Sở Vân Cẩm, trong giọng nói nồng đậm tia căm thù.
Trong lòng Sở Vân Cẩm có chút không kiên nhẫn, nhưng thần sắc vẫn thân thiện nói: "Không biết cô nương có chuyện gì?"
Thẩm Duyệt hừ một tiếng: "Bên ngoài tới mà ngay cả quy củ cũng không biết, lại muốn vào cửa hàng Thịnh Gia, cũng không nhìn lại xem bản thân mình có thân phận gì."
Sở Vân Cẩm nhíu mày, hình như nàng ta không có đắc tội với người trước mặt đúng không?
"Vừa rồi ta chỉ nhìn thấy cố nhân, cho nên có chút vội..."
"Cố nhân? Aiyo, ta nhìn thấy công tử kia rõ ràng không biết ngươi, có phải ngươi quấn lấy người ta hay không..." Thẩm Duyệt cố tình đề cao âm lượng, để cho người xung quanh đều nghe thấy.
Sở Vân Cẩm mím cánh môi, ánh mắt nhìn Thẩm Duyệt đã có chút lạnh lẽo, nhưng Thẩm Duyệt lại không phát hiện được nửa phần.
"Không biết Vân Cẩm đắc tội cô nương ở đâu?"
Thẩm Duyệt chắn quạt xếp trước mặt, chỉ lộ đôi mắt ra ngoài, con ngươi ghen ghét không hề che đậy: "Ai cho phép ngươi ở Phủ Giang Thành mặc bạch y?"
Sở Vân Cẩm cúi đầu nhìn bạch y trên người mình, trong lòng càng không thích Thẩm Duyệt.
Giọng nói cũng không thân thiện như trước nữa, nhiều thêm vài phần bén nhọn: "Ta mặc y phục gì liên quan gì đến cô nương? Cô nương không cảm thấy bản thân quản có chút rộng sao?"
"Rộng? Hừ, ở Phủ Giang Thành này, Thẩm Duyệt ta nói không cho phép thì chính là không cho phép.
Hiểu Thanh, lột y phục của nàng ta xuống cho bổn tiểu thư." Tia ghen ghét trong đôi mắt của Thẩm Duyệt càng ngày càng đậm.
Nữ nhân này lớn lên lại xinh đẹp hơn nàng ta, nàng ta không thể chấp nhận có người đẹp hơn nàng ta.
"Mạnh miệng thật nha!"
"Ai?" Thẩm Duyệt thu lại quạt xếp: "Trốn ở sau lưng muốn nói cái gì, có bản lĩnh thì đứng ra!"
"Đứng ra thì đứng ra, ngươi còn có thể làm gì ta?" Vu Hoan đi ra khỏi đám người, tư thái còn ngạo mạn hơn Thẩm Duyệt.
"Bách Lý Vu Hoan? Ả cũng đến, có trò hay xem rồi."
"Vì này của Thẩm gia không ai trị được, gặp phải Bách Lý Vu Hoan, ả ta chắc gặp phải xui xẻo, chúng ta nên đứng cách xa một chút tương đối tốt hơn, miễn cho bị ta hoa họa gió."
"Đúng đúng..."
Thẩm Duyệt đánh giá Vu Hoan từ trên xuống dưới một phen, ngoại trừ cách ăn mặc bên ngoài không tồi, thì lớn lên cũng bình thường.
"Người của Thẩm gia?" Vu Hoan nhướng mày nhìn Thẩm Duyệt: "A....!thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!"
Vừa mới gϊếŧ chết một đứa, lại nhảy ra thêm một đứa
"Nếu ngươi biết ta thì nên biết ta là ai, ngươi còn dám nói chuyện với ta như vậy, không muốn sống nữa?" Thẩm Duyệt căm tức nhìn.
"Không muốn á, ngươi có thể gϊếŧ ta không?"
Không muốn...
Chưa từng gặp người nào mà không muốn sống.
Trong lúc nhất thời Thẩm Duyệt cũng không biết nên nói tiếp thế nào, đứng ở đó, nhìn chằm chằm Vu Hoan.
Sở Vân Cẩm cau mày nhìn Vu Hoan, nàng đứng ra làm gì?
So kiêu ngạo, ai kiêu ngạo hơn Vu Hoan nàng?
"Tiểu thư...!ả là Bách Lý Vu Hoan." Hiểu Thanh nha hoàn bên cạnh Thẩm Duyệt nhỏ giọng nói với Thẩm Duyệt một câu.
Sắc mặt Thẩm Duyệt thay đổi, Bách Lý Vu Hoan...
Áo tím, váy đỏ...
Không coi ai ra gì, thần sắc ngạo mạn dương dương tự đắc, cử chỉ kiêu ngạo...
Khó trách nàng nói oan gia ngõ hẹp.
Nàng cũng coi như có ân oán với Thẩm gia, lúc trước Thẩm gia đuổi gϊếŧ nàng, nàng sẽ bỏ qua cho nàng ta sao?
Trong lòng Thẩm Duyệt đột nhiên bắt đầu rét tun, nữ nhân này ở trên đại lục có tiếng tăm lừng lẫy.
Chẳng qua nàng ta chỉ kiêu ngạo trong Phủ Giang Thành, cấp bậc lập tức hiện ra ngay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...