"Dung Chiêu, cái kia...!thực tế thì cũng không có gì." Vu Hoan cong cong khóe môi: "Chỉ cần cơ hội dẫn phát không xuất hiện, ta sẽ không sao hết."
Dung Chiêu gắt gao nhìn chằm chằm Vu Hoan, thật lâu sau gằn từng chữ một nói: "Lỡ như xuất hiện thì sao?"
"Vậy cũng chỉ có thể trách ta đoản mệnh." Thần sắc Vu Hoan ảm đạm, nàng sống lâu như vậy, chung quy hết tất cả mọi chuyện chỉ có một mục đích duy nhất.
Hiện giờ, nàng cũng đã sắp hoàn thành.
Kỳ thật nàng cũng không cảm thấy hối hận.
Dung Chiêu chợt buông Vu Hoan ra, con ngươi một mảnh lạnh băng, hắn xoay người, bước nhanh ra của phòng.
"Dung..." Vu Hoan đuổi theo hai bước thì ngừng lại.
Có một số việc, nàng cũng nên suy nghĩ cẩn thận lại một lần.
"Tiểu Hoan Nhi, nàng có phải phát hiện người nàng yêu là ta, cho nên từ bỏ tên Kiếm Linh kia? Aiz, ta biết ngay mà, dựa vào dung mạo xinh đẹp hoa dung nguyệt mạo này, sao Tiểu Hoan Nhi không thích ta cho được?"
Cảm xúc bi thương của Vu Hoan vèo một phát đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi: "Sao ngươi lại đến đây?"
Tư Hoàng từ ngoài cửa số nhảy vào, trong ánh sáng, hắn đẹp đến mức cảm thấy không chân thật, như là một ảo cảnh.
"Tiểu Hoan Nhi không chào đón người ta sao? Người ta trèo đèo lội suối tới gặp nàng, nàng lại đối xử với người ta như vậy, người ta rất đau lòng." Một khi mở miệng, hình tượng đều bị hủy.
Vu Hoan đỡ trán: "Hoan nghênh ông nội ngươi, có chuyện thì nói, có rắm thì đánh."
"Khụ khụ..." Sắc mặt Tư Hoàng đo đỏ: "Ta tới nói với nàng, cửa Ma giới bị mở ra, nàng cẩn thận một chút, trên người nàng có Thiên Khuyết Kiếm với một số Thần Khí khác, đối với Ma tộc và con người mà nói đều là một đòn trí mạng dụ hoặc."
"Đợi chút, sao cửa Ma giới lại bị mở ra?"
"À..." Tư Hoàng nhớ lại: "Hình như là do một người tên Thẩm Thiên Lị mở ra, đúng...!chính là hắn."
Thẩm Thiên Lị...
Hắn không phải trở thành Ma tộc sao? Sao hiện tại lại mở Ma giới của người ta ra rồi?
"Mở ra rồi không thể đóng lại sao?"
"Ừ, nếu không sai thì có thể nói như thế, bởi vì cửa Ma giới là do Sáng Thế Thần tự tay thiết lập, hiện tại trên thế giới này đã không còn Thần, muốn đóng lại Ma giới cần phải sử dụng thần lực trong Thần Khí."
"Thần Khí trên thế giới này nhiều như vậy, sao lại liên quan gì đến ta? Ta tương đối dễ bắt nạt sao?" Vẻ mặt Vu Hoan đen thui.
Tư Hoàng cười khẽ: "Tiểu Hoan Nhi còn không hiểu biết những con người đó sao?"
Vì tư dục của bản thân, bọn họ sẽ không quản người khác sống chết.
"Cửa Ma giới mở rộng ra, con người sẽ đoàn kết tập thể tấn công, mặc kệ Ma tộc không hề làm cái gì hết.
Tiểu Hoan Nhi, thế giới này không tồn tại đúng sai, nàng mạnh thì nàng đúng, còn nàng yếu thì nàng sai."
"Có bệnh."
Tư Hoàng cười đến sáng lạn, trong mắt hiện lên hàn mang.
Lát sau, giọng nói của Tư Hoàng mới vang lên: "Tiểu Hoan Nhi, cần phải cẩn thận tí nha.
A, nhưng mà nàng yên tâm, thời gian ở Ma giới với thời gian ở đây không giống nhau, bọn họ sẽ không xuất hiện nhanh như vậy đâu."
Thân ảnh của hắn dần dần trở nên hư ảo, tán loạn trong không khí.
Vu Hoan bực bội xoa xoa tóc, chuyện gì xảy ra thế này.
___
Sau khi Dung Chiêu ra khỏi phòng Vu Hoan, dùng thần lực dò xét bốn phía, sau đó đi thẳng đến một phương hướng.
Nơi bọn họ ở cách sơn cốc ở giữa thật dài.
Dung Chiêu lợi dụng năng lực không gian, chớp mắt đã đến trong sơn cốc.
Chính giữa sơn cốc là một khoảng đất trống rất lớn, nơi xa có một tòa tiểu lâu đứng sừng sững lộng lẫy trong sơn cốc.
Dung Chiêu đi thẳng đến một tiểu lâu trong đó.
Khi hắn đá cửa đi vào, người trong phòng đang ồn ào đến mặt đỏ tía tai, hình ảnh đột nhiên tạm dừng đồng thời nhìn về phía hắn.
Dung Chiêu nhìn như không thấy đi vào xách theo Thần Phong đang xem diễn bên cạnh nhanh chóng rời đi.
Trước sau nhanh đến độ mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Phong cảnh như tranh vẽ, gió xuân nhẹ nhàng như bông.
Từ chỗ cao nhìn Thiên Y Cốc, càng thêm chấn động lòng người.
Thần Phong ngồi dưới đất, Dung Chiêu từ trên cao nhìn xuống hắn, vạt áo tung tay, thần sắc hai người đều có chút mông lung.
"Tìm bổn thiếu gia làm gì?" Thần Phong mở miệng trước, tên Kiếm Linh này đứng ở đây đã nửa ngày.
Chẳng lẽ muốn ngắm phong cảnh với hắn?
"Ngươi nói có cách chữa khỏi cho Vu Hoan." Lúc trước hắn mơ hồ nghe thấy.
Con ngươi Thần Phong trầm xuống, hắn còn tưởng là cái gì.
Thì ra lại là vì nàng.
Hắn chống người đứng lên, ngáp dài nói: "Ngươi thích nàng?"
Dung Chiêu nhíu mày lại, thích nàng?
Thích...!Vu Hoan sao?
Những cảm xúc lúc trước hắn không tài nào hiểu được kia, chính là thích sao?
"A, đã quên Kiếm Linh không có tim, bổn thiếu gia giải thích một chút cho ngươi biết cái gì gọi là thích nhá!"
Giọng nói của Thần Phong như gió thoảng từ từ rơi vào trong tai Dung Chiêu.
"Thích chính là, nàng tốt ngươi sẽ tốt, nàng không tốt ngươi cũng sẽ không tốt.
Mặc kệ nàng làm cái gì, đúng hay sai, ngươi đều có thể thản nhiên chấp nhận, bao dung, cẩn thận sửa đúng lại.
Ngươi sẽ lo lắng an nguy của nàng, xem nàng còn quan trọng hơn bản thân, bất tri bất giác chú ý đến cảm xúc của nàng, yêu thích của nàng."
Trong lồng ngực trống rỗng của Dung Chiêu theo giọng nói kia dường như có thứ gì đó nảy sinh, chui từ dưới đất phá kén mà ra.
Từ khi nào hắn đã bắt đầu chú ý đến Vu Hoan?
Lại là khi nào, hắn xem nàng còn quan trọng hơn bản thân hắn? Tình nguyện để bản thân bị thương cũng không muốn nàng chịu một chút tổn thương nào?
Đây là thích sao?
Trong loài người, phức tạp nhất chính là tình cảm.
"Thế nào? Bây giờ biết chưa? Vậy ngươi có thích nàng không?" Kiếm Linh thích một loài người, đúng là hiếm gặp nha!
Dung Chiêu mấp môi, làn gió nhẹ thổi qua mặt hắn, vạt áo theo gió lay động, hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt trầm lạnh như nước lạnh khắc nghiệt mùa đông.
Ánh mặt trời ấm áp dạt dào cũng không thể nào xua tan được âm hàn xung quanh hắn, thế giới của hắn, tựa hồ chỉ có một mình hắn, ai cũng không thể nhìn trộm.
Hắn là Kiếm Linh Sáng Thế Chi Kiếm, sau khi Sáng Thế Thần ngã xuống, thân mang trọng trách phụ trợ.
Nhưng mà con người âm mưu muốn khống chế hắn, lấy hắn khống chế thế giới trở thành chúa tể.
Du͙ƈ vọиɠ của con người sớm đã không hề có điểm kết thúc, hắn không có cách nào ngăn cản những tham lam đó của con người, cũng không có cách nào hủy diệt bọn họ.
Thế giới của hắn hắc ám, không có ánh mặt trời, mỗi người tiếp cận hắn đều muốn chiếm được hắn.
Chỉ có nàng...
Không có những tham lam đó.
Thế giới hắc ám, không biết từ khi nào có ánh sáng mỏng manh chiếu vào, dần dần phác họa thành một bóng hình.
Thân ảnh kia dần dần rõ ràng lên, từ xa đến gần, khuôn mặt thanh tú, lại dương dương tự tin, trong mặt mày luôn luôn đựng đầy ý cười kiêu ngạo và khinh thường.
"Thần Phong, ngươi lại ở đây nói năng hàm hồ, ông đây đánh chết ngươi!" Tiếng gào to của Vu Hoan làm Dung Chiêu nháy mắt hoàn hồn.
Hắn đưa mắt nhìn lại, Vu Hoan đã đứng bên cạnh hắn, tuy rằng dáng người nhỏ xinh, lại tràn đầy tính kiêu ngạo hơn người.
"Ngươi tìm hắn làm gì?" Vu Hoan nhíu mày nhìn Dung Chiêu.
Dung Chiêu thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nhìn về phương xa: "Hắn nói có cách chữa khỏi cho ngươi."
Tay trong tay áo đã nắm thành quyền, trong mắt nhảy lên ngọn lửa nhiệt liệt, hắn hiểu rõ.
Hiểu rõ những cảm xúc không thể hiểu được đó là gì.
Hắn thích nàng.
"Ngươi ngốc à? Hắn muốn nói thì sớm đã nói rồi." Vu Hoan không chút khách khí nào tạt một chậu nước lạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...