Lúc Vu Hoan đi vào thì Ôn Huyên đang định ra ngoài.
Nhìn thấy nàng trở về nhanh như vậy thì có chút kinh ngạc.
Nhưng nghĩ đến lời Vu Hoan nói lúc trước, Ôn Huyên không khỏi lại kích động lên.
"Thẩm ca ca ngủ rồi." Ôn Huyên đè thấp giọng nói: "Cô nương, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Vu Hoan liếc Ôn Huyên một cái: "Nói cái gì?"
Biểu cảm của Vu Hoan rất lạnh nhạt, Ôn Huyên bị bộ dáng này của nàng làm cho có chút co quắp.
Đột nhiên không biết nói cái gì.
Vu Hoan duỗi cổ nhìn nhìn bên trong, suy nghĩ một lát, xoay người đi ra ngoài.
Ôn Huyên nhanh chóng đuổi theo.
"Cô nương...!lúc trước ngươi nói có thể làm Thẩm ca ca khôi phục tu vi, là sự thật sao?" Chỉ cần có thể để Thẩm ca ca khôi phục tu vi, bảo nàng ta làm cái gì cũng được.
"Ừ đúng." Ánh mắt của Vu Hoan quét loạn quanh sân, tên biến thái Tư Hoàng kia đi đâu rồi?
"Cầu xin cô nương giúp Thẩm ca ca, chỉ cần cô nương có thể giúp Thẩm ca ca, ngay cả muốn ta chết, ta cũng nguyện ý."
Ôn Huyên đột nhiên quỳ xuống, giọng nói thành khẩn cầu xin.
Vu Hoan nhíu mày, lui về sau một bước.
"Ngươi đứng lên trước đi."
"Cô nương không đồng ý với ta, ta sẽ không đứng dậy." Ôn Huyên kiên định nói.
Vu Hoan: "..." Cưỡng chế bắt cóc à!
Không đứng dậy thì không đứng dậy, ông đi!
Vu Hoan xoay người đi về một căn phòng khác, Ôn Huyên trợn tròn mắt.
Sửng sốt hồi lâu, mới đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo Vu Hoan.
"Cô nương, cầu xin Ngài giúp Thẩm ca ca."
Vu Hoan bị Ôn Huyên ngăn ở cửa, đã có chút không kiên nhẫn: "Ta không có nghĩa vụ giúp hắn, hiểu không?"
Tuy ngay từ đầu nàng muốn cướp đồ của Thẩm Thiên Lị, nhưng nàng cũng đã nói điều kiện, là do chính hắn không chấp nhận.
Quan trọng nhất chính là...
Nàng cũng đâu có cướp của hắn đâu?
"Cô nương, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng giúp Thẩm ca ca." Ôn Huyên chưa từ bỏ ý định.
Sự không kiên nhẫn trong lòng Vu Hoan càng sâu, duỗi tay đẩy Ôn Huyên một chút: "Chờ đến khi tâm trạng của ta tốt lên."
Không đợi Ôn Huyên phản ứng, Vu Hoan trực tiếp vào phòng, 'rầm' một tiếng đóng cửa phòng lại.
Tùy tay quăng một kết giới, mặc kệ Ôn Huyên ở bên ngoài gõ thế nào, nàng cũng không nghe thấy.
Vào phòng, Vu Hoan liền kiểm tra Thiên Khuyết Kiếm.
Xích Linh Chi không biết có thể cho Dung Chiêu khôi phục được bao nhiêu.
Trong Thiên Khuyết Kiếm không có phản ứng gì, Vu Hoan cũng không dám quấy rầy Dung Chiêu.
Chỉ có thể nôn nóng chờ.
Một lần chờ này là một ngày một đêm.
"Ong..."
Thiên Khuyết Kiếm được đặt trên bàn đột nhiên chấn động lên, Vu Hoan trực tiếp nhào tới.
"Dung Chiêu?"
"Ong..." Đáp lại Vu Hoan chính là âm thanh Thiên Khuyết Kiếm chấn động càng dữ dội.
Thiên Khuyết Kiếm từ trên bàn bay lên không trung, kim quang trên thân kiếm chầm chậm tràn ra, quấn quanh từ chui kiếm đến mũi kiếm.
Hoa văn tinh xảo xuất hiện trên thân kiếm.
Chờ đến khi toàn bộ hoa văn lộ trên thân kiếm xong rồi kim quang mới biến mất.
Kim quang biến mất, những hoa văn đó lại không biến mất giống như trước đây.
Thiên Khuyết Kiếm bay đến trước mặt Vu Hoan, lắc trái ngã phải.
Vu Hoan: "...." Tiến hóa hả?
Thiên Khuyết Kiếm: "..." Tiến hóa cái rắm! Đây mới là diện mạo vốn có của nó đó!
Thiên Khuyết Kiếm đều đã ổn, sao Dung Chiêu còn không có phản ứng?
Bây giờ Vu Hoan càng quan tâm điều đó hơn.
Vẫn luôn chờ đến đêm khuya, vẫn không có phản ứng như cũ.
Lo lắng nôn nóng trong lòng Vu Hoan càng ngày càng tăng, không phải xảy ra vấn đề gì chứ?
"Ong ong..." Thiên Khuyết Kiếm bay qua bay lại trước mặt Vu Hoan.
Tên Kiếm Linh kia mới sẽ không sao đâu!
Khi nàng còn đợi ở trong phòng, bên ngoài đã sớm qua ngày mới.
Chúc gia và Thẩm gia toàn thành lùng bắt bọn họ, tuy phủ vực chủ không gia nhập vào, nhưng cũng không có ý muốn quản.
Thiên Nguyệt còn chưa vào thành, đã nghe được tin tức này.
Cả người lập tức đều không khỏe.
"Đi tìm, nhất định phải tìm được người!" Thiên Nguyệt lạnh khuôn mặt nhỏ, nhìn người đứng ở phía dưới.
Những người này đều là quản sự ở Phủ Giang Thành, phụ trách hội đấu giá lần này.
Vốn dĩ vì chuyện hội đấu giá lần này mà bọn họ bận đến chân không chạm đất.
Bây giờ lại bị Thiên Nguyệt tập hợp lại bảo bọn họ đi tìm vai ác trên đại lục kia.
Trong lòng bọn họ đã có chút ít nhiều bất mãn.
"Thiếu chủ..." Có người kháng nghị: "Hội đấu giá sắp đến, chúng ta thật sự không chia người ra được..."
Thiên Nguyệt mắt lạnh đảo qua: "Vậy dừng chuyện hội đấu giá lại đi."
"Thiếu chủ, sao thế được!" Một người khác cũng không bình tĩnh được: "Ngày hội đấu giá đã sớm định rồi, nếu dừng lại khẳng định sẽ trì hoãn rất nhiều thời gian bắt đầu lại hội đấu giá."
Tôn quản sự vẫn luôn đứng bên cạnh Thiên Nguyệt, ánh mắt mang thương sót nhìn mấy người kia.
Tiến vào cửa hàng Thịnh Gia tôn chỉ lớn nhất chính là nghe lệnh làm việc, không được vi phạm.
Phủ Giang Thành vẫn luôn rối loạn, cửa hàng Thịnh Gia cũng không quản được bên này nhiều lắm, cho nên người làm bên Phủ Giang Thành đã quên mình làm việc cho ai.
"Tôn quản sự." Thiên Nguyệt đột nhiên gọi một tiếng.
Tôn quản sự lập tức đứng dậy, cung kính nói: "Thiếu chủ."
"Phái người ở gần thành trị lại đây tiếp nhận công việc của bọn họ."
"Thiếu chủ..." Đồng thời kinh ngạc hô to.
Bọn họ vì chuẩn bị hội đấu giá lần này, trả giá bao nhiêu chứ?
Bây giờ chỉ một câu nói đã thanh trừ bọn họ ra ngoài, điều này làm sao bọn họ có thể cho qua được chứ?
Tôn quản sự không hề bất ngờ, thần sắc bình tĩnh: "Thiếu chủ, vậy xử lý bọn họ thế nào ạ?"
Thiên Nguyệt hừ lạnh: "Tìm được người, mọi chuyện bình thường như cũ, tìm không thấy...!thì cút ra khỏi cửa hàng Thịnh Gia."
Tôn quản sự gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Thiên Nguyệt phất tay áo rời đi, bỏ lại đám người kinh ngạc cùng không cam lòng.
"Khụ khụ..." Tôn quản sự hắng hắng giọng nói: "Các ngươi cũng đừng cảm thấy không cam lòng, các ngươi còn nhớ rõ khi tiến vào cửa hàng Thịnh Gia, đã hứa tuân theo mấy tôn chỉ gì không? Các ngươi phạm vào điều thứ nhất, thiếu chủ không lập tức đuổi các ngươi ra khỏi cửa hàng Thịnh Gia đã là ân huệ lớn nhất rồi."
"Tôn quản sự, tình huống hiện tại thế nào Ngài cũng hiểu rõ, tuy hội đấu giá lần này không phải do chúng ta chủ sự, nhưng những hàng hóa kia đều là cho chúng ta đi xử lý.
Huống chi, hội đấu giá lần này là..."
"Chuyện đấu giá, ta sẽ phụ trách." Tôn quản sự nhàn nhạt đáp.
"Nhưng mà Tôn quản sự...!bọn ta vì hội đấu giá lần này cũng chưa từng ngủ ngon giấc, hơn nữa tình huống trong Phủ Giang Thành là bộ dáng kia...!bọn ta không có công lao cũng có khổ lao mà, thiếu chủ Ngài ấy..."
Bọn họ không cam lòng, đây là thành quả của bọn họ bận mấy tháng trời mới được, mà bây giờ cứ thế mà hai tay dâng lên cho người khác.
Mặt Tôn quản sự trầm trầm, cắt ngang lời của người kia: "Đãi ngộ của hàng Thịnh Gia từ trước đến nay là tốt nhất, mà căn cứ vào tình huống các thành trì, đãi ngộ càng không giống nhau, mà đãi ngộ của Phủ Giang Thành các ngươi trong bốn khu vực là tối cao tốt nhất.
Khi các ngươi tiến vào đã biết rõ tình huống của Phủ Giang Thành.
Thế nào? Bây giờ muốn lấy điều này đến áp chế?"
Điều này làm cho bọn họ không còn gì để nói, đúng là như lời Tôn quản sự nói.
Lúc trước bọn họ đến Phủ Giang Thành, nhìn trúng cũng là do đãi ngộ tối cao ở Phủ Giang Thành.
So với trong một thành trì bình thường thì đãi ngộ ở đây đã cao không biết bao nhiêu lần.
Đây đều là do chính bọn họ lựa chọn.
"Thiếu chủ cũng đã nói rất rõ ràng, dẫn người của các ngươi theo, tìm được Vu Hoan cô nương, các ngươi vẫn là người của cửa hàng Thịnh Gia như cũ.
Tìm không thấy, thì dọn chăn nệm chạy lấy người đi."
Cuối cùng, Tôn quản sự lại bỏ thêm một câu: "Vu Hoan cô nương đối với thiếu chủ, thậm chí với chủ tử đều rất quan trọng, nếu các ngươi đắc tội Vu Hoan cô nương, tự gánh lấy hậu quả."
Mấy người đó lại hai mặt nhìn nhau một lần nữa.
Vị đó có địa vị gì?
Có thể đối với Thiếu chủ và chủ tử đều rất quan trọng?
Nàng ta còn không phải là một vai ác trên đại lục sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...