Edit: Mèo Mũm Mĩm
Những lời của Khương Biệt luôn quanh quẩn bên tai Thanh Hà khiến cô càng thêm để ý những đầu mối mơ hồ đó.
Cô vốn nghĩ rằng Cao Liêu Vân chính là người nổ súng mà kẻ giết anh ta diệt khẩu là những tên bắt cóc trong nhà tù ở Tây Bắc kia. Mục đích là sợ anh ta tiết lộ hành tung của bọn chúng hoặc có lẽ giữa bọn chúng và Cao Liêu Vân đã từng có hiềm khích ở trong tù nên mới mượn cơ hội này để trả thù, nhưng giờ đây mọi chuyện đã vượt quá xa so với dự đoán. Nếu suy luận đó là đúng thì tại sao bọn bắt cóc kia lại giết mấy nam sinh nọ? Tuy rằng tội ác của họ không thể tha thứ nhưng căn cứ theo sự điều tra của Khương Biệt thì những nam sinh đó không hề có quan hệ gì với những kẻ bắt cóc cả.
Hay thật ra người nổ súng ngày đó không phải Cao Liêu Vân mà là một người khác? Và có lẽ người này có liên quan chặt chẽ đến vụ án giết người rồi thiến liên hoàn mấy bữa nay.
Hắn có mục đích gì?
Đừng nói là Thanh Hà mà ngay cả Khương Biệt cũng có chút hỗn loạn.
"Đừng nghĩ nhiều, có Nhất Ngạn bảo vệ cô chắc chắn cô sẽ không có việc gì. Thân phận của những kẻ bắt cóc kia cũng đã rõ ràng, cô không cần lo lắng việc bọn chúng lúc nào cũng muốn giết cô." Khương Biệt an ủi cô.
Thanh Hà cười với anh ta, cầm ly trà đã hết trên bàn lên nói: “Tôi đi pha trà giúp anh."
Sau khi rời khỏi phòng khách, sự nghi ngờ trong lòng Thanh Hà càng lớn dần.
Nhất Ngạn...
Cô có một loại trực giác khó diễn tả bằng lời rằng nhất định Nhất Ngạn không thoát khỏi liên quan đến những chuyện này. Nhưng cậu ta thoắt ẩn thoắt hiện, làm việc cũng không có gì nguyên tắc nên cô không thể hiểu rõ được mục đích của cậu ta, cô luôn cảm thấy trên người cậu ta như được bao bọc bởi lớp sương mù, không phải địch nhưng cũng chẳng giống bạn nên khiến người ta không thể nắm bắt được.
Cô mở ngăn tủ lấy trà trong cái hộp bằng đồng đen ra. Lúc mở ra cô mới phát hiện bên trong chỉ còn lại chút ít bột trà. Phòng khách và phòng bếp tương đối xa nên Thanh Hà đứng ở trong nhà bếp hỏi vọng ra: “Hết trà rồi, anh uống cà phê không?"
"Cà phê?" Khương Biệt đột nhiên im lặng.
Dường như anh ta đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu xa, Thanh Hà không dám quấy rầy nên vẫn cầm hộp trà đứng ở trong nhà bếp.
Một lúc lâu sau Khương Biệt chợt bừng tỉnh hiểu ra. Anh ta đi vào nhà bếp kích động đặt hai tay lên vai Thanh Hà, ý cười rất rõ: “Thanh Hà, cô đúng là phúc tinh của tôi mà."
"Sao vậy?" Thanh Hà không hiểu chuyện gì, khó hiểu nhìn ánh mắt trong suốt sáng ngời của anh ta.
"Ngày đó lúc bọn tôi và Nhất Ngạn đi đến nhà Cao Liêu Vân thì trong nhà bếp có hai ly cà phê." Khương Biệt không phát hiện sự bối rối của cô khi anh ta nhắc lại chuyện này, trong mắt anh ta giờ phút này chỉ nghĩ đến vụ án đã có đột phá, ánh mắt lóe sáng xoa đầu cô: “Cảm ơn."
“Không... Không cần." Thanh Hà hơi lắp bắp nói.
Nhất Ngạn đứng khoanh tay nghiêng người dựa vào cạnh cửa ở cuối hành lang, sườn mặt bị bóng tối che khuất. Thanh Hà chỉnh sửa lại tóc tai này nọ xong định xoay người quay về phòng thì đột nhiên đụng phải một người ở đằng sau khiến cô sợ hãi lùi về ba bước, suýt chút nữa đã bị trật chân.
Thanh Hà sờ tay lên ngực, nói bằng giọng vẫn còn rất sợ hãi: “Cậu định làm gì? Muốn hù chết tôi sao?"
"Không làm việc gì trái với lương tâm thì sao cô lại sợ?" Nhất Ngạn mỉm cười quan sát kỹ gương mặt cô.
"Việc trái với lương tâm? Tôi làm việc gì mà trái với lương tâm?" Thanh Hà bị ánh mắt sáng quắc của Nhất Ngạn dọa lui về sau một bước, lưng dựa sát vào bức tường.
Cả hai mặt đối mặt nhau trên lối đi hành lang chật hẹp, một cao một thấp khiến sự chênh lệch trở nên rất rõ ràng.
Không biết Nhất Ngạn bị làm sao mà hình như cậu có gì đó không đúng. Thời điểm Nhất Ngạn cười không nhất định cậu sẽ vui, khi không cười cũng chưa hẳn là đang tức giận. Nhưng lúc cậu ta cười một cách bình tĩnh, không trêu cợt cũng không đùa giỡn thì nhất định là có vấn đề.
Thanh Hà cảm thấy áp lực, đang muốn xoay người rời đi thì Nhất Ngạn bỗng nhiên kéo tay cô lại, sau đó thuận thế kéo luôn cô ngã vào lòng mình. Cậu vừa sờ lên mặt cô vừa dán sát vào cô sau đó bật cười, phả hơi thở nóng rực lên cổ cô: “Trốn cái gì, em không tốt chỗ nào? Ở cạnh em tốt hơn ở cùng tên ngốc họ Khương kia nhiều. Anh ta có thể cho cô cái gì thì em cũng có thể cho cô cái đó. Cái anh ta không thể cho cô nhưng em thì vẫn cho cô được."
"Thả tôi ra!" Thanh Hà hoảng hốt nói.
Nhất Ngạn dùng ngón tay vuốt ve môi cô: “Không phải cô rất thích quyến rũ đàn ông sao."
“Tôi không biết cậu đang nói gì, mau buông tôi ra!"
Nằm ngoài suy đoán của Thanh Hà, lần này Nhất Ngạn thật sự thả cô ra. Thanh Hà xoay người lại thì thấy cậu ta đang tỉ mỉ quan sát cô, ánh mắt kia có loại cảm giác nhẹ nhàng, nghiền ngẫm rất kỳ lạ. Thanh Hà có chút khó hiểu, lo lắng, không biết cậu ta lại đang tính toán điều chi. Hàm răng cô khẽ va vào nhau nhưng lại một lần nữa ngoài dự đoán của cô, cậu ta không hề làm gì cả, chỉ đút một tay vào túi quần bình tĩnh nói: “Cô thật sự rất thích Khương Biệt sao?"
Thanh Hà không trả lời được mà chỉ kinh ngạc nhìn cậu ta.
Nhất Ngạn dựa vào tường, yên tĩnh chờ câu trả lời của cô.
"Chuyện này có liên quan gì đến cậu?" Không hiểu vì sao cô lại mở miệng nói câu nói mang hàm ý giận dỗi này. Cô chỉ là món đồ chơi để giết thời gian của cậu ta mà thôi... Nhận định này đã cắm rễ sâu trong đầu Thanh Hà từ lâu thế nhưng lúc này cô lại có chút dao động. Lẽ nào cậu ta cũng có cảm tình với cô sao? Ngoại trừ tâm lý thiếu niên tranh cường háo thắng và không cam lòng chịu thua ở trước mặt mọi người ra thì cậu ta cũng có cảm giác khác với cô sao?
Cậu ta luôn trêu chọc cô. Nhưng nếu chỉ là trêu đùa thì sao phải có vẻ mặt như thế? Thanh Hà càng ngày càng không rõ tâm tư của cậu ta.
Nếu như đây là một cách gạt người khác của cậu ta thì cũng quá mức cao minh rồi. Cô vẫn cho rằng cậu ta là người tâm cao khí ngạo, không muốn nhận thua lại càng không muốn cúi đầu trước người thắng.
Cô vẫn nghĩ thứ đang chờ đợi cô là một trận bão táp nhưng kết quả chỉ là một gợn sóng nho nhỏ, kế tiếp đột nhiên yên bình đến lạ kỳ.
Dù vậy nhưng nỗi bất an trong lòng Thanh Hà lại càng lớn. Cô hoàn toàn không hiểu rõ cậu ta, cô rất sợ bị thương hại và đùa cợt. Trong tiềm thức của cô, cô không muốn quá thân thiết với cậu ta. Chỉ là có đôi khi bất tri bất giác lại trò chuyện vui vẻ với cậu ta. Thanh Hà cố gắng giữ vững lý trí và sự tự tôn trong tình cảm mông lung này nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không tìm được một điểm thăng bằng.
Nhất Ngạn đợi thật lâu lại thấy cô vẫn cúi đầu im lặng. Cậu đột nhiên nở nụ cười lạnh: “Quả nhiên là cô thích Khương Biệt. Có điều em phải nói cho cô biết là anh ta sẽ không thích cô."
"Cái gì?"
Sự đố kỵ như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt Nhất Ngạn, gợi lên ác ý ở sâu trong lòng cậu khiến cậu không nhịn được dùng lời nói nhục nhã cô: “Loại phụ nữ như cô, anh ta chỉ cần ngồi nhà vẫy tay một cái là có cả hàng đàn hàng đống tới dán lên người anh ta, cô có xếp hàng cũng không tới phiên cô đâu. Hơn nữa trong nhà anh ta đã quyết định việc cưới xin rồi, không còn bao lâu nữa sẽ đính hôn, cô thấy mình còn có cơ hội không?"
Lời của cậu ta quá ác độc khiến lòng Thanh Hà đau đớn khó chịu, mắt cũng hơi đỏ lên: “Trong mắt cậu tôi là người phụ nữ như thế nào? Tôi là người rất tồi tệ sao? Hay là người để cậu tùy ý xoay vòng, nhào nặn thế nào cũng được? Ở trong mắt cậu, tôi chỉ là một món đồ chơi sao?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
Thanh Hà đẩy mạnh cậu ta ra, cởi dép lê trên chân ra nện vào đầu Nhất Ngạn: “Cậu đi chết đi, Bạch Nhất Ngạn!"
Dép lê rớt xuống đất.
Nhất Ngạn cúi người chậm rãi nhặt lên sau đó xoay tròn trên đầu ngón tay, nói với cô: “Em sẽ khiến anh ta đẹp mặt."
Sắc mặt Thanh Hà trắng bệch, chạy nhanh về phòng.
Sau khi Nhất Ngạn bình tĩnh lại thì dựa vào bức tường sững sờ, trong lòng có cảm giác hối tiếc nhưng không muốn dẹp bỏ sĩ diện để đi gặp cô. Tất cả oán hận trong lòng đều hóa thành sự đố kỵ mãnh liệt khiến cậu ta giận đến mức nghiến răng ken két.
Đến sáng ngày hôm sau Khương Biệt mới trở về. Vừa về đến nhà anh ta nhìn thấy Nhất Ngạn đang ngồi trong phòng khách xem báo, hai chân vắt vẻo mặc áo sơ mi trắng rất vừa vặn, mang cặp kính gọng bạc khá tương xứng, nhìn có vẻ bình tĩnh lại lịch sự. Đã rất lâu Khương Biệt chưa thấy Nhất Ngạn trầm ổn như vậy nên không khỏi kinh ngạc hỏi: “Nhất Ngạn, sao dậy sớm vậy?"
Nhất Ngạn để tờ báo xuống cười thân thiện với Khương Biệt: “Hôm nay được nghỉ, anh quên à? Công việc có vất vả không? Tôi đã hầm cách thủy canh gà táo đỏ, anh có muốn ăn không? Đã bỏ váng mỡ rồi."
"Cảm ơn." Khương Biệt cũng không có nhiều hoài nghi đối với sự nhiệt tình của Nhất Ngạn vì lúc tâm trạng Nhất Ngạn tốt thì sẽ cực kỳ săn sóc người khác.
Nhất Ngạn đi vào nhà bếp lấy bình rượu đỏ trong tủ kính ra: “Vụ án thế nào, có tiến triển gì không? Không để ý tôi làm mấy ly chứ?"
"Nếu không có vấn đề gì khác thì có lẽ tôi sắp sửa tra ra được vụ án này rồi, rượu ở trong tủ cậu cứ tùy ý." Khương Biệt không hề có ý kiến.
Màu sắc đỏ sậm của rượu dần đầy lên trong ly, cổ tay Nhất Ngạn xoay tròn nhẹ nhàng làm cho rượu trong ly cũng chuyển động theo sau đó cậu ta đưa lên trước mặt, thông qua ly rượu nhìn bóng dáng trở nên mơ hồ tối tăm của Khương Biệt.
Nhất Ngạn cứ nhìn Khương Biệt qua ly rượu thật lâu, thấy anh ta cởi áo khoác sau đó dùng muỗng múc canh gà...
"Đừng uống... uố...ng!" Thanh Hà đứng trong hành lang thấy cảnh này lập tức lao tới, hất chén canh trong tay Khương Biệt: “Có độc!"
"Loảng xoảng", chén canh rơi xuống đất bể tan thành nhiều mảnh vụn.
Khương Biệt cười khẽ dùng tay sờ trán cô: “Thanh Hà, cô làm sao vậy?"
“Tôi không sao cả, trong canh thật sự có độc." Vẻ mặt Thanh Hà căng thẳng nói.
Khương Biệt nói: “Canh này do Nhất Ngạn nấu sao lại có độc được?"
Thanh Hà nói: “Nhưng mà... thật ra..."
Nhất Ngạn đi tới dùng một muỗng khác múc canh ở trên bàn đưa vào miệng mình sau đó nhìn cô rồi nuốt xuống: “Nếu có độc em sẽ là người chết trước." Cậu ném muỗng đi sau đó đi ra ngoài.
Thanh Hà giật mình, sau đó cười xin lỗi với Khương Biệt rồi xoay người đuổi theo.
Cô đứng trước cửa phòng ngăn Nhất Ngạn lại, nắm chặt cổ tay cậu ta: “Cậu không hạ độc, không phải cậu nói..."
“Em sẽ khiến anh ta đẹp mặt?" Nhất Ngạn cười nhạo một tiếng: “Xin cô động não chút đi, cô nghĩ rằng chúng ta đang đóng phim võ hiệp hả? Chỉ cần có chút đầu óc thì sẽ biết tôi sẽ không tự mình giết anh ta. Hạ độc? Vậy cũng lợi cho anh ta quá rồi."
"Cậu... cậu vẫn muốn hại anh ta?"
"Đó là do anh đáng đời." Nhất Ngạn cười khẽ nhéo nhéo mặt cô.
Thanh Hà sợ đến nổi cả da gà.
Mấy ngày nay cô luôn chú ý đến mọi hành động, việc làm của Nhất Ngạn nhưng cậu đều vô cùng bình thường. Thời điểm Thanh Hà sắp buông tha thì sáng sớm nay Nhất Ngạn lại tỏ vẻ khác thường, không ngủ nướng nữa mà đi ra ngoài từ rất sớm. (Nghe sao cũng thấy thuyết âm mưu)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...