Edit: TieuKhang
Qua thêm một lúc, tiếng bước chân từ trong hẻm nhỏ càng rõ ràng hơn, lắng nghe kỹ thì là tiếng chân của hai người.
Đến gần chút mới thấy đúng là hai người đàn ông, một cao một thấp trên đầu trùm khăn, trong tay còn cầm khẩu bắn tỉa Barrett M107A1. Người cao đi đằng trước nhấc chân đá văng cái giá áo ngã chỏng chơ trên mặt đất, thao tác cực kỳ nhanh gọn, người thấp lùn nhỏ con thì lùng sục tìm kiếm trong đống quần áo.
Giá áo bị đá sang một bên, quần áo cũng bị bới lên vương vãi tứ tung, nhưng trên mặt đất hoàn toàn trống trơn, không hề có một người nào.
“Không thể nào, người đâu? Mẹ bà nó!” Gã lùn tức giận đá mạnh lên vách tường.
Gã cao lạnh lùng nhìn hắn, “Quay về rồi hãy nói, mặc kệ thế nào, nhất định phải giết con nhỏ đó! Nếu không, không chỉ ba người chúng ta rước rắc rối mà anh em bên kia cũng sẽ bị liên lụy.”
“Nghiêm trọng thế sao?”
“Nói thừa quá!”
Sau đó, tiếng bước chân của hai người từ từ đi xa rồi bóng lưng cũng biến mất ở cuối hẻm nhỏ.
Trên cao không trung giữa lòng đường nhỏ hẹp, Khương Biệt cõng Thanh Hà trên lưng, hai tay hai chân chống ở hai mặt vách tường, mồ hôi trên trán tuôn ra như suối. Đợi thêm một lúc, sau khi xác định hai người kia thật sự đã đi xa, anh mới cõng theo cô nhảy xuống.
“Vết thương của anh sao rồi, có nặng lắm không?” Thanh Hà lo lắng xem xét cánh tay trái của anh.
Đến gần mới thấy nơi bả vai có lủng một lỗ, máu tươi tuôn ra ồ ạt nhiễm đỏ luôn áo sơ mi trắng ở bên trong. Khi nãy vì quá sợ nên cô không để ý, giờ mới phát hiện trên cánh tay anh ta trúng hai phát súng. Lại còn dùng sức chống đỡ trên vách tường nên máu càng chảy nhiều hơn.
Thanh Hà xé một ống quần để băng bó tạm cầm máu trước, “Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta hãy mau rời đi thôi.”
Khương Biệt cũng nghĩ như vậy.
Phòng khám nhỏ hay tư nhân sẽ không dám nhận mấy vụ thế này, cũng không có thiết bị tốt, mà đến bệnh viện thì sự việc nhất định sẽ trở nên phức tạp, rắc rối hơn. Những lời nói của hai người hồi nãy anh đều nghe được hết, rõ ràng là họ nhắm vào cô, lo ngại Thanh Hà khó xử nên Khương Biệt nói, “Về nhà tôi đi, ở đó có dụng cụ y khoa. Nhưng bác sĩ thì...”
“Anh tin tôi không?”
Khương Biệt không hiểu nhìn cô...
Thanh Hà khẽ mỉm cười, quả quyết nói, “Tôi làm được!”
Khi quay về căn biệt thự thì Thẩm Hoài đã về. Thanh Hà dìu anh vào phòng, lấy hộp cứu thương theo sự chỉ dẫn của anh, sau đó giúp anh lấy viên đạn ra. Lần trước, lúc lấy đạn cho tên cướp kia cô đã nói dối, thật ra hồi đó cô có học qua môn y khoa, tuy lâu rồi không thực hành nhưng về mặt kiến thức thì vẫn am hiểu. Hoàn cảnh hiện tại không lo lắng hay run sợ như lần trước nên chỉ trong thời gian ngắn cô đã thành công lấy viên đạn ra.
Cẩn thận giúp anh xử lý kỹ vết thương xong, Thanh Hà dặn dò, “Mấy ngày tới không nên đụng nước.”
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì, là anh đã cứu tôi mà.” Thanh Hà khẽ cười nói.
Lần đầu tiên gặp mặt anh cho cô ấn tượng rất lạnh nhạt, thoạt nhìn là một sĩ quan vô cùng nghiêm khắc. Giờ mới hiểu ngược lại anh ta rất thân thiện, ít nhất không tạo cho người khác có cảm giác vượt trội về khoảng cách.
“Mạo phạm hỏi một chút, tại sao mấy người đó muốn giết cô vậy?” Khương Biệt suy nghĩ một hồi mới hỏi vấn đề này vì lo cho sự an nguy của cô.
“Hai gã đàn ông ấy là hai tên cướp đã trốn thoát cách đây mấy hôm.” Thanh Hà nhớ rõ họ là nhờ đặc điểm thân thể lẫn giọng nói của bọn họ.
Rốt cuộc tại sao bọn họ phải bất chấp mạo hiểm như vậy để giết cô kia chứ...
“Tôi cũng không biết vì sao họ lại muốn giết tôi nữa.” Thanh Hà nói.
Khương Biệt suy nghĩ rồi từ tốn phân tích với cô, “Điều này chứng tỏ ở cô có gì đó mà bọn chúng kiêng kỵ. Rất có thể là vì cô đã biết thân phận của mấy người đó, nắm giữ bằng chứng uy hiếp đến bọn chúng.”
“Nhưng tôi nào có quen biết họ, hơn nữa hôm đó họ còn mang khăn trùm đầu, tôi vốn không hề thấy rõ bộ dáng của họ.”
Khương Biệt nói, “Cô nhớ kỹ lại lần nữa xem hôm đó có phát hiện chuyện gì đặc biệt hay không?”
Thanh Hà nhíu mày cố gắng suy nghĩ nhưng nghĩ mãi trong đầu vẫn rối tung rối mù lên, cô đưa tay gõ gõ đầu. Khương Biệt vội ngăn cô lại, “Được rồi được rồi, từ từ rồi nghĩ vì trong một lúc cũng không thể bắt được bọn chúng. Có điều cô không thể về lại chỗ đó nữa, quá nguy hiểm. Nếu như cô không ngại thì cứ ở tạm chỗ của tôi đi.”
“Vậy… có phiền anh không?” Cô cúi đầu ngượng ngùng đan hai tay vào nhau.
Khương Biệt nói, “Không sao, cô là nhân chứng quan trọng, tôi cũng có trách nhiệm bảo vệ cô. Nhưng trong thời gian này tôi còn phải đến đồn cảnh sát nên cô hãy tự chăm sóc cho mình. Mấy hôm nữa tôi sẽ nhờ người theo bảo vệ cô, còn hiện tại tốt nhất cô vẫn nên hạn chế ra ngoài để tránh xảy ra chuyện.”
Thanh Hà suy nghĩ một lúc cuối cùng đồng ý.
“Cô ngồi tạm ở đây một chút, tối nay tôi bảo chị Lý dọn dẹp phòng giúp cô.” Khương Biệt vỗ vỗ vai cô rồi xoay người đi ra ngoài, còn giúp cô đóng cửa lại.
Thanh Hà dựa vào đầu giường thừ người ngóng nhìn bầu trời đã sẫm tối phía bên ngoài.
Lúc này điện thoại bỗng vang lên. Thanh Hà cầm lên thấy dãy số mà cô không muốn nghe chút nào. Nhưng điện thoại vẫn bướng bỉnh không ngừng đổ chuông thật lâu, Thanh Hà đành phải bắt máy, “A lô...”
“Sao lâu vậy mới nghe máy?” Đầu dây bên kia là một giọng nữ nghiêm khắc lớn tuổi.
Thanh Hà ngập ngừng nói, “Cô…”
“Chừng nào con về? Con có biết con ở bên ngoài lâu như vậy cô rất lo lắng cho con hay không hả? Bên ngoài rất nguy hiểm con có biết không...” Giọng bà Tống Lệ Hà rất nghiêm túc.
“Cô ơi, con không còn nhỏ nữa, con có suy nghĩ và lối sống riêng của mình, con chỉ muốn làm những việc mà con yêu thích. Từ khi còn nhỏ, cô bắt con học đàn, học vẽ, học đủ thứ các cái, con đều nghe theo cô. Rồi bây giờ đến chuyện lớn cả đời của con, cô cũng muốn quản luôn hay sao? Con và người đó chưa gặp mặt bao giờ, cô bảo con với người ta làm sao mà sống chung đây?”
“Gia cảnh đối phương rất tốt, nhân phẩm cũng đàng hoàng và còn rất có năng lực nữa. Nếu không phải cha mẹ nó là bạn thân thời còn trẻ của cô, con nghĩ chuyện tốt như vậy tới lượt con hay sao?”
“Chuyện tốt gì chứ? Con không muốn!”
“Con không muốn cũng phải muốn!” Giọng nói của Tống Lệ Hà bỗng trở nên sắc bén đanh thép.
Thanh Hà cố dằn cơn giận, một lúc lâu mới bình tĩnh nói, “Cô à, nhà chúng ta sa cơ thất thế lâu rồi, đã không còn là nhà họ Tống năm nào nữa, cô hãy chấp nhận sự thật được không? Con gả vào nhà giàu thì sao? Không môn đăng hộ đối, sau này bị người ta khinh rẻ cũng sẽ không có hạnh phúc. Cô nghĩ rằng như thế sẽ hãnh diện lắm sao? Người ta chỉ sẽ cười nhạo gia đình chúng ta mà thôi.”
“Đủ rồi! Con im miệng đi!” Tống Lệ Hà quát, “Nói tóm lại con có về hay không?”
Thanh Hà không thể chịu nổi nữa ngắt luôn điện thoại.
Sau một lát điện thoại lại tiếp tục vang lên…
Cô tiếp tục tắt ngang không nghe, thế nhưng điện thoại vẫn kiên nhẫn réo gọi liên hồi. Thanh Hà thật sự chịu không nổi nữa cầm điện thoại vứt luôn xuống đất rồi ôm đầu co ro vào góc giường.
Nước mắt chảy tràn qua từng kẽ ngón tay, cô cố gắng để không phát ra tiếng khóc nấc nghẹn.
Có tiếng bước chân từ cuối hành lang truyền đến, Thanh Hà chùi lia chùi lịa nước mắt, lúc này Khương Biệt cũng đúng lúc đi vào. Thấy dáng vẻ đó của cô anh liền quay đầu sang hướng khác, “Xin lỗi... tôi nghe thấy tiếng động, nghĩ chắc cô gặp chuyện gì nên…”
Nếu đã bị thấy rồi thì cũng không cần che giấu nữa. Thanh Hà bỏ tay xuống, cười buồn nói, “Người xin lỗi là tôi mới phải, để anh nhìn thấy cảnh tôi nhếch nhác thế này.”
Khương Biệt đi đến bên giường tắt đi ngọn đèn.
Bóng đêm bên ngoài đã dần sâu, chỉ còn bóng trăng lơ thơ xuyên qua tấm màn chiếu rọi vào tạo thành những vệt sáng lờ mờ trên sàn nhà đỏ sậm.
Bầu không khí yên tĩnh và ảm đạm như thế cũng phần nào giúp cho Thanh Hà vơi đi sự xấu hổ khi bí mật riêng tư bị người khác bắt gặp. Tuy ngoài mặt cô tỏ ra không quan tâm nhưng sự thật, lòng cô thấy rất khó chịu, tựa như không muốn ai nhìn thấy vết sẹo thầm kín của mình vậy. Nếu đã bị thấy rồi, ngoài việc làm bộ không quan tâm ra thì còn có thể làm gì?
Bóng đêm yên tĩnh khiến cho mọi thứ chung quanh trở nên vô cùng dễ chịu, cảm giác an toàn cũng sẽ tăng lên không ít. Nhờ vậy mà dù cho mặt đối mặt hay ở ngay bên cạnh đi nữa cũng không nhìn thấy vẻ mặt của người đối diện, cũng không cần phải lo ngại nhiều.
Chịu đựng bấy lâu, đến hôm nay Thanh Hà mới tìm được một nơi có thể trút ra hết những uất ức trong lòng.
“Cô tôi giục tôi về, bắt tôi phải lấy một người mà tôi không hề biết mặt. Anh nói xem, tôi nên làm gì bây giờ?”
Khương Biệt sửng sốt một lúc rồi nói, “Cảnh ngộ của chúng ta… thật là giống nhau...”
Thanh Hà vô cùng kinh ngạc, không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Giữa bóng trăng mờ tối, dù đang ở trong bóng tối thế nhưng nét mặt anh ta vẫn rất nhu hòa cùng mang theo vẻ bất lực không thể nào nói ra, còn duỗi tay gãi gãi dưới quai hàm.
Thanh Hà cười, từ lúc gặp nhau tới bây giờ cô mới thấy điệu bộ khôi hài này của anh.
Trong mơ hồ khoảng cách giữa hai người như được kéo gần lại, Thanh Hà có cảm giác tựa như cả hai hiểu được nhau mà không cần phải nói gì.
“Đừng nghĩ nhiều, nếu thật sự không muốn thì cứ qua loa cho có để qua chuyện, đừng nên cãi lại với họ vì dù sao họ cũng là bậc trưởng bối. Từ từ rồi họ sẽ hiểu và thông cảm cho cô thôi.” Khương Biệt ngập ngừng một thoáng rồi khoác tay lên vai cô khẽ bóp nhè nhẹ như muốn an ủi và san sẻ cùng cô.
Nhờ đó mà cơn giận trong lòng Thanh Hà cũng nguôi ngoai được phần nào, cô cười nói với anh, “Cảm ơn anh.”
“Cũng trễ rồi, coi ngủ sớm đi, ngủ một giấc rồi mọi chuyện đều sẽ qua.” Anh tựa như một người anh trai tốt vuốt tóc cô, còn trải chăn mềm giúp cô xong xuôi hết mới xoay người đi ra khỏi phòng.
Đêm nay, cuối cùng Thanh Hà cũng có một giấc ngủ ngon và mộng đẹp.
Hôm sau, trời vừa sáng thì cô cũng dậy luôn.
Tại phòng ăn, chị Lý chuẩn bị xong đâu đó bữa ăn sáng và đã đi chợ. Khương Biệt nhìn thấy cô khẽ mỉm cười, đưa bát cháo qua cho cô hỏi, “Ăn món gì?”
“Ăn cháo đi cho thanh đạm.”
“Nhưng cũng nên ăn kèm thêm món khác chứ cháo không thì sao đủ no.” Khương Biệt đi vào nhà bếp, lúc đi trở ra trên người có thêm tấm tạp dề và cầm cái sạn nhỏ hỏi cô, “Cô thích ăn trứng ốp lết không?”
Thanh Hà hoàn toàn không kịp thích ứng.
Lúc anh ta không mặc quân trang, thật ra... mái tóc bồng bềnh đen bóng, gương mặt tuấn tú cùng với nụ cười nhạt nhòa trên môi trông anh như một ông anh hàng xóm hiền lành thân thiết.
Thanh Hà nhoẻn môi cười, gật đầu thật mạnh, “Thích!”
Khương Biệt cười rồi đi trở vào nhà bếp.
Thanh Hà ngồi một mình ở bàn ăn không có gì làm, thấy buồn nên cô duỗi chân ra khỏi đôi dép lê hoạt động đùa nghịch mấy ngón chân.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, Khương Biệt cởi tạp dề từ nhà bếp đi ra đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng đó.
Bàn chân trần trắng muốt không chút tỳ vết nào của cô đang đùa nghịch với nhau, móng chân cũng vô cùng xinh xắn dễ thương.
Anh nhìn sửng sốt một lúc, mặt Thanh Hà cũng phụt đỏ lên, tay chân luống cuống mang dép vào lại rồi bước nhanh đi ra cửa. Khóe môi Khương Biệt mang theo ý cười rất khó phát hiện cùng đi theo cô ra ngoài.
Cửa mở.
Một thiếu niên dáng người cao ráo đứng dựa nghiêng vào vách tường ngay cửa ra vào, cậu ta mặc chiếc áo lông cừu cao cổ, quàng khăn cổ sọc ca rô xám trắng ôm sát chiếc cằm nam tính, đầu đội chiếc nón vải đi nắng rộng vành màu xám nhạt che hết nửa gương mặt. Rõ ràng cách ăn mặc rất kỳ quái nhưng không hiểu sao nhìn tổng thể lại thấy vẻ hài hòa bắt mắt thật khó mà diễn tả.
Cậu ta gỡ chiếc nón rộng vành xuống, gương mặt bị che khuất bỗng chốc sáng bừng rạng rỡ.
“Đã lâu không gặp.” Cậu ta tiến lên một bước giang hai cánh tay, cười ôm chằm lấy Khương Biệt.
“Nhất Ngạn, đã lâu không gặp.” Khương Biệt cũng ôm lại cậu ta.
Thanh Hà chết đứng tại chỗ, như thể đang đứng giữa cái rét mùa đông còn bị dội thêm một chậu nước lạnh khiến cô buốt lạnh thấu tận tim can. Môi cô cũng bắt đầu run lên như báo hiệu một loại sợ hãi tột độ từ đáy lòng. Nhất Ngạn gác đầu lên vai Khương Biệt mắt mang theo ý cười nhìn cô với ẩn ý không nói rõ thành lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...