Đột nhiên, Phi Nhiên gục lên vai Hình Hòa, lặng lẽ rơi lệ. “Có đôi khi tôi nghĩ, nếu như lúc nhỏ không đối xử với Tiểu Mộng như vậy, em ấy có khi nào sẽ thích tôi không? Nhưng mà, bây giờ hối hận thì có ích gì nữa… Ngay cả tôi ở đây nhớ em ấy, vì em ấy mà khổ sở, nhưng mà trong lòng em ấy chỉ có duy nhất một mình Úy Minh Tuyệt…”
Hình Hòa vỗ nhẹ lưng Phi Nhiên, như dỗ trẻ con, trong mắt cũng tràn đầy ôn nhu: “Phi Nhiên, tôi đã nói rồi, cậu sao lại nghĩ như vậy, Thước Mộng không phải là người sẽ gắn liền sinh mệnh với cậu, cho nên mới không thích cậu. Mà cậu, như thế nào lại không bình tĩnh lại, vẫn thương tâm khổ sở? Tại sao không tìm kiếm người thật sự thuộc về mình?”
Nghe Hình Hòa nói, Phi Nhiên rời khỏi vai y ngước mắt nhìn, “Sinh mệnh tương liên… Người nào? Người nào mới là người cùng mệnh với tôi đây?”
“Cuối cùng rồi cũng gặp thôi.” Tay Hình Hòa chụp tới, lần nữa đem Phi Nhiên ôm vào lòng, nghe mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn tỏa ra thơm mát, tựa hồ cũng đem mình trở nên giống như say. Vô thức đem cánh môi chạm nhẹ lên phần cổ lộ ra của Phi Nhiên.
Cảm xúc êm ái, nhưng lại giống như bị lửa thiêu, Phi Nhiên nhớ tới chuyện xảy ra mấy ngày hôm trước cũng ở trong căn phòng này, chợt tỉnh rượu hơn phân nửa, vội vàng đẩy Hình Hòa ra thối lui đến phía bên kia giường.
“Hình, Hình Hòa… cậu, cậu, cậu muốn làm gì?” Đừng trách Phi Nhiên nghĩ nhiều đến như vậy, hai người đàn ông buổi tối ôm nhau cùng một chỗ, còn làm động tác mờ ám như vậy, huống hồ hai người đều có tiền sử thích người cùng giới, khó bảo toàn Hình Hòa sẽ không một lần nữa đem Phi Nhiên biến thành Úy Minh Tuyệt.
Khóe miệng Hình Hòa cong lên thành hình nụ cười, chậm rãi dựa vào Phi Nhiên, Phi Nhiên vẫn là thối lui ra sau, mãi đến khi không còn đường rút lui, thoát cái trở mình té xuống đất. Vẫn còn chưa kịp đứng lên, Hình Hòa đã ở trên người hắn.
Từ trên cao nhìn Phi Nhiên hai gò má đỏ bừng, Hình Hòa nhịn không được hôn lên hai vệt ửng hồng đáng yêu ấy.
“A a a, Hình Hòa, cậu chẳng lẽ tối nay cũng uống rượu sao? Tôi, tôi là Phi Nhiên, không phải Úy Minh Tuyệt, cậu từng có nhớ nhầm mà!” Bị đặt ở bên dưới Phi Nhiên oa oa kêu loạn. Cái người chết chìm trong hầm rượu bây giờ đã gần tỉnh lại rồi, bắt đắc dĩ ở chỗ cơ thể bởi vì uống rượu nhiều quá mà mềm nhũn ra không thể di chuyển, như thế nào cũng không vùng vẫy được.
“Tôi không có uống rượu.” Môi Hình Hòa tạm thời rời khỏi khuôn mặt Phi Nhiên, Phi Nhiên còn chưa kịp hít một hơn, đôi môi đã bị phủ kín.
Đầu lưỡi HÌnh Hòa rất linh hoạt lách vào trong miệng Phi Nhiên, quấn quít lấy đầu lưỡi của hắn giao triền với nhau, sợi chỉ bạc rất nhanh từ cánh môi hoa kéo ra, nhưng mà Hình Hòa không muốn buông Phi Nhiên ra, không ngừng mút liếm chiếc lưỡi mềm mại đang cố chạy trốn của Phi Nhiên.
“Đừng…. Đừng đừng đừng…” Phi Nhiên mở trừng hai mắt nhìn Hình Hòa trước mặt. Như thế nào lại, lại có thể như vậy chứ?
Hồi lâu, Hình Hòa thở dốc buông Phi Nhiên cũng không ngừng hít thở gấp gáp ra. “Nhiên…”
Phi Nhiên bị hôn đến thất thần, nghe được Hình Hòa gọi thật ngọt ngào, thoáng cái tỉnh táo, “Hình Hòa, cậu, cậu…” Muốn nói Hình Hòa cũng say sao? Không có khả năng, Hình Hòa trên người mùi rượu chẳng có một chút nào, nhưng thật ra bản thân mình, trên người chỗ nào cũng sặc mùi rượu. Chẳng lẽ là mình vì uống rượu mà mộng xuân sao? Không, đó lại càng không thể. Hình Hòa hai lần đều khác thường như vậy, là tại sao?
“Hình Hòa, cậu làm sao vậy? Tôi là Phi Nhiên, Trương Phi Nhiên! Không phải là người cậu thích 18 năm Úy, đừng…” cái tên Úy Minh Tuyệt còn chưa nói xong, đôi môi lần nữa bị khóa chặt, Phi Nhiên không ngừng lúc lắc đầu của mình, muốn trốn tránh đôi môi Hình Hòa, lại bị y nắm chặt cằm, không thể động đậy.
“Nhiên, cậu thật đáng yêu.” Buông ra đôi môi Phi Nhiên đã bị sưng đỏ căng mọng, Hình Hòa than thở nói.
Nhưng… Đáng yêu? “Cậu nói cái gì đó? Tôi, tôi đáng yêu? Đáng yêu là từ để chỉ đứa trẻ giống như Tiểu Mộng mà.” Phi Nhiên tức giận bác bỏ.
“Thước Mộng quả thật rất đáng yêu, làm cho tôi cuối cùng chính là nhịn không được mà muốn chăm sóc cậu ấy!” Hình Hòa cười híp mí nói, bộ dạng vô hại giống như lúc trước, đang lúc Phi Nhiên tưởng rằng Hình Hòa chỉ là trêu ghẹo mình, Hình Hòa nói một câu làm cho tóc tai hắn dựng đứng. Hình Hòa ý tứ mang theo tình sắc hàm xúc khẽ liếm lên cổ Phi Nhiên, “Nhưng mà, Phi Nhiên thật đáng yêu, nhưng lại làm cho tôi thật muốn ăn thịt, ăn sạch sẽ, một sợi lông cọng tóc cũng không chừa lại…
“Hình Hòa… Hình Hòa…”
“Gọi tôi là “Hòa”, Nhiên, gọi tôi là “Hòa.” Hình Hòa bá đạo yêu cầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn Phi Nhiên chằm chằm.
Không dám nhìn thẳng vào hai mắt Hình Hòa, Phi Nhiên quay đầu đi chỗ khác, nhăn nhó một hồi, “Được, được rồi… Hòa… Cậu có thể không nên tiếp tục đùa giỡn với tôi như vậy không? Kiểu đùa này thật sự là cười không nổi đâu.”
“Đùa giỡn? Cái gì mà đùa giỡn?” Hình Hòa có chút khó hiểu.
“Chính là vui đùa kiểu này. Chẳng hiểu gì cả lại ôm tôi, lại còn chẳng thể hiểu tại sao… hôn tôi, lại còn động tay động chân, uhm…” Mới nói được một nửa, hai chấm nhỏ trước ngực bị hung hăng nhéo một cái, cảm giác vừa đau vừa tê dại chợt nảy lên trong lòng.
“Lại còn nói tôi là đang đùa giỡn… Nhiên, cậu muốn bị phạt phải không!” Nói xong, rất nhanh tuột ra quần áo của Phi Nhiên, liếm lên đầu nhũ đã sớm dựng đứng của hắn.
“Hình, Hình Hòa… Đừng mà, không nên như vậy…” Khoái cảm xông lên não, thầm nghĩ càng muốn nhiều hơn nữa, nhưng mà lí trí lại một lần nữa cảnh báo cho biết cái cái gì không đúng, không thể làm như vậy.
“Hình… Ực, Hòa… Đừng làm vậy mà, chúng ta đều là đànông…” Nhìn khuôn mặt tưởng chừng như tinh khiết vô hại nay mười phần ngập đầy ***, Hình Hòa trước mặt trở nên thật xa lạ, làm cho Phi Nhiên có chút sợ hãi.
“Đàn ông thì như thế nào? Thước Mộng cũng là nam, cậu không phải thích người ta sao? Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới sẽ làm chuyện này với cậu ta?” Hình Hòa vừa nói, đáy mắt lại xẹt lên một tia quang mang nguy hiểm.
Phi Nhiên không nói được nữa. Hắn không phải là trẻ con cái gì cũng không biết, tự nhiên cũng có khi sẽ ảo tưởng một chút chuyện viễn vông. Nhưng mà, đánh chết hắn cũng không nghĩ đến mình sẽ bị người khác áp đảo…
“Nhiên…” Mặt Hình Hòa đưa tới gần Phi Nhiên, tà tà cười nói: “Cậu nhớ rõ chuyện mấy hôm trước không, nói cho cậu biết, lúc đó, tôi căn bản không có say…”
“!” Phi Nhiên giật mình một cái. Chẳng lẽ chuyện kia là y cố ý sao?
Xoa gương mặt ửng hồng của Phi Nhiên, “Chính là cậu nghĩ như vậy thôi. Thật ra ngày đó tôi đã nghĩ nhất định phải đem cậu nuốt vào bụng rồi.” Cúi đầu nhẹ cắn lên môi Phi Nhiên, “Hôm đó đã bỏ qua cho cậu rồi, hôm nay, cậu có muốn cũng trốn không thoát đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...