Bá Đạo Tổng Tài Là Ác Ma!


Nhị Thần Đẳng nhẹ nhàng bế người vợ của mình lên, đặt lên trên chiếc giường gần đó.

Hắn quay người lại nhìn Hạ Lưu Ly, khuôn mặt biến thái lại hiện ra, cười với cô.
"Ha! Ha! Nếu cô đã biết rõ như thế thì hãy ngoan ngoãn ở trong căn hầm này với ta đi!'
Hạ Lưu Ly ngơ ngác nhìn hắn, " Ngươi đang nói cái quái gì vậy?"
Chỉ thấy hắn cầm con dao sắc nhọn lên, hướng về phía Hạ Lưu Ly làm cô sợ hãi, cố gắng giãy giụa.

Nhưng những gì cô đang làm chỉ giống như một con cá hấp hối đang nằm trên thớt của tên đầu bếp quái đảng.

Nhị Thần Đẳng đưa con dao tiếp xúc với cổ của cô rồi rạch một đường nhỏ lên đó.

Cô đau đớn hét lên:
"Á...!á...!á...!dừng lại!"
Cho dù cô có hét to cỡ nào đi chăng nữa thì con dao vẫn cứ tiếp tục rạch lên cổ của cô.

Lưỡi dao sắp chạm đến động mạch của cô thì một con dao thái thịt lao đến chặt đứt tay đang hành hung Hạ Lưu Ly.


Con dao rơi xuống cùng với bàn tay bị tách rời.

Máu từ cơ thể hắn phun lên hết cơ thể của cô.

Hắn đau đớn ôm cánh tay bị thương của mình lùi lại phía sau, đôi mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm kẻ thù của bản thân hắn.

Nhưng cho dù có nhìn như thế nào thì hắn cũng chẳng thể thấy được bất cứ thứ gì.
"Chết tiệt, là thằng khốn nào hả? Mau bước ra đây cho lão tử?"
Cánh tay đã bị chặt đứt của hắn đang dần mọc lại, chỉ vài giây ngắn ngủi sau đó, một bàn tay mới đã xuất hiện.

Điều này làm cho Hạ Lưu Ly vô cùng bất ngờ.

Mặc dù là ác ma, nhưng bọn họ sẽ không có khả năng khồi phục vết thương chỉ trong vài phút ngắn ngủi như thế.

Kẻ cả có là Trục Đông Quân đi chăng nữa thì sức mạnh phục hồi của anh ta không bao giờ nhanh tới như vậy.
Hạ Lưu Ly buộc miệng hỏi hắn: "Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì vậy? Ngươi có thật là ác ma không thế?"
Nhị Thần Đằng cười một cách giễu cợt, "Ha! Ha! Ha! Ngươi nghĩ ta bắt nhiều tinh linh thế mà không biết sử dụng cho bản thân ta sao?" Hắn nghiêng đầu, nhìn về cái lồng sắt đã trống không, "Ngươi biết tối nay ta đã ăn gì không?"
Theo hướng nhìn của hắn, Hạ Lưu Ly đã tự hiểu ra được, hắn đã ăn các tinh linh nhỏ ấy.

Khuôn mặt Hạ Lưu Ly thể hiện rõ sự phẫn nộ.

Cô nắm chặt hai tay của mình, ngữ điệu cũng trở nên mạnh mẽ hơn:
"Ngươi đúng là ác độc...!ngươi không xứng đáng nhận được sự tha thứ từ bất cứ ai."
Vừa dứt lời, dây thừng trói chặt cơ thể của cô liền bị đốt cháy một cách lạ thường.

Nhờ thế, Hạ Lưu Ly đã thuận lợi thoát khỏi sự trói buộc của nó.

Cô đứng dậy nhanh chóng cầm con dao lên, chạy đến chỗ của Mộng Dao, kề lưỡi dao đó lên cổ của cô ta.

Khuôn mặt Nhị Thần Đẳng trở nên khó chịu hơn bao giờ hết.


Đôi mắt anh ta đen lại, không thể nhìn thấy đồng tử màu gì nữa.

Hắn lớn giọng đe dọa cô:
"Ngươi không biết ngươi đang làm điều gì ngu ngốc đâu! Bỏ con dao xuống nếu còn muốn sống."
Hạ Lưu Ly nở một nụ cười khinh bỉ nhìn về phía hắn, "Ha! Đối với ta, sống chết đều như nhau cả thôi!"
"Loạt xoạc...!"
Dưới chân hắn mọc ra nhiều dây leo lớn, mọc đầy gai độc trên đó.

Cơ thể hắn bỗng chốc bị trói chặt lại bởi chúng.

Máu của hắn nhuộm đỏ của sàn nhà cùng với dây leo xanh ấy.

Hắn cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi đó, thế nhưng chất độc của dây leo đang dần ngấm vào cơ thể của hắn, làm cho đầu óc hắn quay cuồng, không biết đâu là trời, đâu là đất.

Hạ Lưu Ly vẫn đang bàng hoàng, không biết chuyện này rốt cuộc là sao thì các cửa lồng nhốt tinh linh được mở ra một cách thần kì.

Nhưng cho dù cửa có mở thì họ cũng không còn đôi cánh để bay nữa.
Những giọt máu bị đổ dưới sàn đang từ từ bay lên, tiến về phía của đám tinh linh.

Mỗi người uống một giọt máu ấy thì đôi cánh liền trở lại bình thường.

Bọn chúng tự do bay lên không trung một cách vô cùng vui vẻ.

Hạ Lưu Ly cũng thấy mừng cho họ, "Thật tốt quá! Các bạn mau rời khỏi đây đi, để tên ác ma kia thoát ra được thì không ổn đâu."
Một tiểu tinh linh hồng bay đến trước mặt cô, các tinh linh khác cũng hành động như thế.

Họ cúi đầu cảm ơn cô.
"Thân là nữ hoàng của thung lũng tinh linh.

Ta - Jingle bells xin được thay mặt các tinh linh cảm ơn cô rất nhiều."
Hạ Lưu Ly chưa kịp nói gì thì cái lồng dây leo giam giữ Nhị Thần Đẳng đã bị phá vỡ.

Các vết thương mà dây leo gây ra đã lành lại hết.

Hắn xoay cổ tay, cổ chân nhìn về hướng của nữ hoàng, rồi cười một cách quỷ dị.
"Hóa ra là ngươi bày trò này sao? Thật là, nếu ngươi không phải nữ hoàng của mấy đứa tinh linh này thì ta đã giết ngươi rồi."
Nữ hoàng của tinh linh có thể tạo ra nhiều tinh linh khác nhờ sức mạnh vốn có của bản thân cô ấy.

Cũng vì vậy mà một khi nữ hoàng tinh linh chết thì các tinh linh khác cũng sẽ tan biến theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận