Bá Đạo Tổng Tài Là Ác Ma!
Hàn Sở Trạch tức hộc máu nhưng chẳng thể cãi lại được lời của Trục Đông Quân.
Thần tồn tại là nhờ hương hỏa của người dân, nên họ chỉ cần ngửi nhan là có thể trường tồn với trời đất.
Mặc dù là như vậy nhưng họ vẫn có thể ăn những thức ăn của con người để giải khuây và giải trí.
Hàn Sở Trạch cố gắng nén cơn giận dữ xuống, bởi dù sao thì sức mạnh của anh và Trục Đông Quân mạnh ngang nhau, không thể giải quyết bằng vũ lực được.
Anh khó chịu hỏi đại ác ma trước mắt: "Vậy anh gọi tôi ra đây có chuyện gì?"
Trục Đông Quân chỉ tay về phía Viễn Băng Băng đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới sàn nhà.
Khuôn mặt anh biểu thị rõ ý muốn Hàn Sở Trách vác Viễn Băng Băng về nhà cô ấy.
Hàn Sở Trạch bất lực thở dài: "Sao anh không tự xử lý đi, sao phải để cho tôi?" Anh chuyển ánh mắt về phía Hạ Lưu Ly, "Hay để tôi chăm sóc cho thần nữ đi."
Dứt lời, Hàn Sở Trạch chạy đến bên cạnh Hạ Lưu Ly với tộc độ ánh sáng.
Chưa kịp để Trục Đông Quân phản ứng lại thì cô vợ trên hợp đồng của anh đã bị tử thần đem đi mất.
Bây giờ trong căn phòng khách rộng rãi này chỉ còn lại mỗi Trục Đông Quân và Viễn Băng Băng ở đấy.
Mặc dù anh không quan tâm đến vết thương của Hạ Lưu Ly hay ai đụng chạm đến cơ thể của cô.
Tuy nhiên, cướp người ngay trước mặt anh là không ổn rồi đấy.
Trục Đông Quân tức giận búng tay một cái, làn khói đen liền bao vây cả người anh rồi biến mất, chỉ còn lại một mình Viễn Băng Băng nằm ở dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Trục Đông Quân vừa đi khỏi thì cô đã từ từ mở mắt ra, đứng dậy phủi bụi bẩn khỏi bộ váy xinh xắn của mình.
Thực ra cô đã tỉnh từ lúc Trục Đông Quân xuất hiện rồi.
Cô vốn dĩ tưởng rằng anh sẽ tiêu soái bế cô rời đi như một bạch mã hoàng tử vậy.
Tuy nhiên, có vẻ như diễn xuất của cô không được tốt cho lắm.
Trục Đông Quân nhìn lướt qua một cái đã nhận ra được là cô đang giả vờ ngất rồi.
Viễn Băng Băng buồn rầu than thở:
"Hầy, anh ấy vẫn lạnh nhạt như trước nhỉ? Chẳng thay đổi gì cả! Nhưng mà ít nhất vẫn còn biết gọi tử thần để đưa mình về nhà."
Mặc dù trong lòng có chút đau nhưng cô cảm nhận được Trục Đông Quân vẫn rất quan tâm đến cô.
Băng Băng vỗ nhẹ tay vài cái, một cánh cổng màu trắng mở ra, cô từ từ bước vào trong rồi biến mất.
[....]
Hạ Lưu Ly được đưa đến căn biệt thự của tử thần.
Anh ta rất nhiệt tình đón tiếp cô, còn tinh tế mang chút đồ ăn vặt cho cô nữa.
Hàn Sở Trạch cẩn thận băng bó lại vết thương ở cánh tay phải giúp cô.
Chỉ vài phút sau, vết thương của cô đã được xử lý xong.
Anh còn thắt một cái nơ rất xinh trên tay cô.
Hạ Lưu Ly ngây ngốc nhìn chiếc nơ nhỏ mà bất giác bật cười nhìn anh.
"Thật dễ thương! Cảm ơn anh nha!"
Hàn Sở Trạch ngồi xuống đối diện cô, mỉm cười đáp: "Có gì đâu, chúng ta là bạn bè mà."
Hạ Lưu Ly nghiêng đầu, "Anh có chức vị cao hơn tôi mà, phải gọi là sếp mới đúng chứ?"
Hàn Sở Trạch không ngờ cô lại nhớ rõ thân phận của bản thân trong công ty đến như vậy.
Có lẽ chắc cô vẫn còn cay cú việc đại ác ma sắp xếp cho cô làm lao công đây mà.
Hàn Sở Trạch nâng tách trà lên uống rồi nói:
"Sao cũng được, tôi vẫn sẽ xem cô là bạn."
Hạ Lưu Ly cũng không quan tâm gì lắm về mối quan hệ xung quanh.
Bạn bè, hay đồng nghiệp cũng chỉ là ngẫu nhiên kết được chứ chẳng thể kéo dài được bao lâu.
Dù sao chắc cô cũng sẽ ra đi sớm khi sử dụng thánh lực thanh tẩy của thần nữ thôi.
Hạ Lưu Ly im lặng, nhâm nhi chiếc bánh quy bơ ngon lành.
Cô liếc mắt nhìn cách bày trí xung quanh phòng khách của anh.
Nó cũng không khác là mấy so với mấy nhà khác, chỉ là có phải trong này đặt nhiều tượng đá quá không nhỉ?
Bốn góc tường của căn phòng đều có một con kì lân đá ngồi ở đó, giống như một trận địa vậy.
Cô thử nhìn kĩ vào một mắt của kì lân, thì bất chợt nó nháy mắt với cô một cách kì lạ.
Hạ Lưu Ly giật mình làm rớt luôn chiếc bánh quy xuống sàn nhà.
Cô vội vàng xin lỗi anh:
"Thật ngại quá, làm bẩn sàn nhà của anh rồi!"
Hàn Sở Trạch cũng không trách cô về hành động bất cẩn này.
Anh đặt ly trà xuống bàn rồi từ từ tiến đến phía tượng kì lần vừa nháy mắt với cô.
Anh đặt tay lên đầu của nó rồi lôi ra một linh hồn nhỏ.
Nó có hình dạng như một cậu bé năm tuổi, mái tóc đen nháy cùng đôi mắt xanh ngọc rất nổi bật.
Hàn Sở Trạch ném thằng nhóc xuống đất rồi nói:
"Đây là một tiểu tinh linh trông nhà thôi! Cô đừng có sợ!" Anh liếc mắt nhìn nó, "Nào, mau xin lỗi thần nữ đi."
Thằng nhóc chậm rãi đứng dậy, phủi bụi bần khỏi cái áo dài qua đầu gối của mình.
Nó ngước mắt nhìn Hạ Lưu Ly, ánh mắt nó nhìn cô chứa đựng đầy sự tức giận.
"Xin lỗi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...