Tiểu Lục Khải năm tuổi, nhìn thấy mama làm chuyện gì sai thì sẽ bị papa trừng phạt.
Nhưng mà 'trừng phạt' ở đây nó lạ lắm, là kiểu không phải ở trên mặt chữ.
Cậu thấy nhiều cũng thành quen, cho nên giả bộ đui mù không biết cái gì.
Có một lần, Mộ Ngữ Nhiễm dạy cậu đọc bảng chữ cái, bởi vì cậu cảm thấy mấy cái này rất đơn giản, đọc một hai lần là đã ghi nhớ rồi, cho nên không muốn học nữa:
"Mẹ à, đừng bắt con phải học những thứ mà con đã biết nữa, có được hay không?"
"Không được, con thì biết cái gì chứ, toàn học vẹt! Nào, đọc đàng hoàng cho mẹ!"
"Con không muốn! A~ Huhu..."
Cô đen mặt, không hiểu tại sao tự dưng thằng bé lại lăn đùng ra khóc, giãy đành đạch như ăn phải thuốc xổ.
"Có chuyện gì vậy?" Lục Dĩ Hàng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày lại.
Mộ Ngữ Nhiễm lúc này mới nhận ra là mình bị chơi xỏ, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn thằng con:
"Được lắm." Nó biết anh sẽ đi vào nên muốn hãm hại cô đây mà!
"A, bố ơi!" Tiểu Lục Khải vội chạy đến chui vào lòng bố, mách lẻo:
"Vừa nãy mẹ la con, huhu..."
"Nào ngoan, con đừng khóc.
Để bố trừng phạt mẹ con, được không?"
Lại trừng phạt à?
"Vâng ạ!"
Lục Dĩ Hàng đặt cậu bé ra ngoài cửa, cười với cậu một cái rồi đóng sầm cánh cửa lại.
Anh nới lỏng cà vạt, sảy bước dài về phía cô.
"A." Cô bị anh bế lên, nhất thời hoảng hốt:
"Anh làm gì hả?"
"Phạt em chứ làm gì, thằng kia nó đang ủy khuất kia kìa."
"Này, anh biết tính con như vậy mà còn dung túng, không sợ sau này nó hư hỏng sao?"
"Chuyện đó sau này tính." Anh đặt cô xuống giường, bàn tay không yên phận bắt đầu lần mò bên trong áo của cô.
"Anh thật là..." Biết nói thế nào nhỉ? Người ta bảo, đẻ con gái thì mất chồng.
Nhưng cô đẻ con trai mà ngày đêm vẫn phải nơm nớp canh trừng, thật mệt mỏi!
Tiểu Lục Khải còn dính bố hơn là dính mẹ nó nữa kìa.
Ở bên ngoài, cậu xoay người đi xuống phòng khách, khoé miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Mỗi lần mama bị trừng phạt xong đều sẽ ngoan ngoãn hẳn, đối với cậu cũng cực kỳ dịu dàng.
"Ây, phải áp dụng mới được!"
Ngày hôm sau, Mộ Ngữ Nhiễm đang làm việc ở tòa soạn thì nhận được một cuộc điện thoại, là của trường mẫu giáo mà tiểu Lục Khải đang theo học.
Giáo viên chỉ nói đại khái là cậu bé gây chuyện, bảo người nhà nhanh chóng đến họp phụ huynh.
Cô xin phép chủ biên rồi lập tức lái xe đến đó, trên đường không quên gọi điện báo cho Lục Dĩ Hàng.
Lúc hai người đến nơi, vừa hay nhìn thấy tiểu Lục Khải đang đứng ở bên cạnh một cô bé cũng chặng tuổi cậu.
Phía bên phải có một đôi vợ chồng trẻ, hình như là phụ huynh của cô bé.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu xám, lộ ra hình xăm ngổ ngáo ở bắp tay.
Còn người phụ nữ kia mặc chiếc váy màu đen hở lưng, cũng lộ ra một hình xăm hoa hồng, cô ta buộc tóc đuôi ngựa, phong thái không khác gì một nữ minh tinh.
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn hai người bọn họ mà nuốt nước miếng, cảm thấy bản thân có chút rén rồi.
"Xin chào, chúng tôi là phụ huynh của Lục Khải." Lục Dĩ Hàng đi đến báo với giáo viên, sau đó liếc mắt nhìn thằng con một cái.
"Vậy là đến đầy đủ cả rồi, mời anh chị ngồi."
Sau khi ngồi an vị trên ghế, cô giáo mới nói vào chuyện chính:
"Chuyện là thế này, sáng nay tôi rời khỏi lớp để nghe một cuộc điện thoại, lúc đi vào thì tiểu Tuyết bỗng khóc lóc ầm ĩ, nói là bị Lục Khải bắt nạt."
"Bắt nạt?" Mộ Ngữ Nhiễm khó tin quay đầu nhìn thằng bé, từ trước tới giờ, cô chưa từng thấy nó bắt nạt ai cả, sao tự dưng lại đi làm khó một cô bé chứ?
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu nhóc, lần này, cậu không mè nheo như khi ở nhà nữa, mà khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu cực kỳ khí thế:
"Cái đó không phải là bắt nạt, mà là trừng phạt đấy ạ!"
"Trừng phạt gì chứ, là chiếm tiện nghi của người khác thì có! Huhu..." Cô bé kia rất tức giận, nói xong liền khóc lên.
"Tiểu Tuyết ngoan, đừng khóc." Mẹ cô bé dỗ dành con gái, sau đó huých cùi chỏ vào người chồng:
"Anh nói gì đi chứ!"
Người đàn ông đó liền cúi đầu nhìn tiểu Lục Khải chằm chằm:
"Này nhóc, cháu đã làm gì con gái chú vậy?"
Cậu bé nâng mắt lên, giương cằm nói với hắn: "Hôn ạ!"
Hôn?
Tất cả người lớn trong phòng đều sững sờ, như sét đánh ngang tai, mọi người nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Con, vừa nói gì?" Mộ Ngữ Nhiễm ngờ vực.
"Con nói, con hôn bạn ấy." Cậu trả lời biếng nhác, bởi vì chân ngắn nên chưa thể gác lên bàn, đành duỗi thẳng ra.
Tiêu Tuyết nghe xong còn khóc thảm hơn: "Con không biết đâu, nụ hôn đầu của con bị cậu ta cướp mất rồi!"
"..."
"Đừng khóc nữa, mất mặt quá." Tiêu Viễn Triệt ôm đầu, cảm thấy chỉ là một nụ hôn thôi mà, sao con gái hắn lại khóc lóc rồi làm lớn chuyện lên như vậy?
"Tiểu Tuyết ngoan, để cô chú bảo Lục Khải nhận lỗi với cháu, nhé?" Mộ Ngữ Nhiễm cũng rất đau đầu, tiến tới xoa xoa lưng cô bé an ủi.
Lục Dĩ Hàng lúc này mới lên tiếng, anh nhấc chân đá vào chiếc ghế mà cậu bé đang ngồi:
"Mau đi xin lỗi bạn đi."
"Không muốn."
"Cái thằng này! Bố mày chiều quá nên hư rồi!" Cô tức giận.
"Mẹ à, là bạn ấy cướp đồ chơi của con trước, con nói bạn ấy không được học thói xấu, và trừng phạt bạn ấy bằng một nụ hôn thôi, có gì to tát đâu ạ!"
Ừm, kể ra cũng không có gì to tát, nhưng đó là nụ hôn đầu của người ta, nếu là cô, cô cũng sẽ không để yên được!
"Ai dạy cháu trừng phạt kiểu đấy vậy?" Tiêu Viễn Triệt tò mò.
"Không ai dạy cả, nhưng ở nhà bố cháu hay làm như vậy với mẹ."
Ồ!
Lục Dĩ Hàng: "..."
Mộ Ngữ Nhiễm: "..."
"Thì ra là vậy." Tiêu Viễn Triệt liếc nhìn hai vợ chồng cô, khoé miệng hơi nhếch lên.
"Được, con học nhanh lắm, biết áp dụng luôn rồi." Lục Dĩ Hàng xoa đầu thằng bé, ánh mắt hiện lên một sự nguy hiểm.
Trong mắt tiểu Lục Khải chính là: 'Về nhà mày chết với tao, thằng nhóc ranh mãnh!'
"Gia đình chị hạnh phúc ghê." Mẹ tiểu Tuyết mỉm cười, từ lời nói cho đến cử chỉ đều khác xa so với suy nghĩ của Mộ Ngữ Nhiễm.
"Cũng tàm tạm ạ." Cô cười đáp lại.
"A! Huhu..." Tiêu Tuyết bởi vì không ai chú ý lại bắt đầu gào khóc.
Cô bé cực kỳ uất ức, đúng là đám người lớn! Gặp nhau liền làm quen rồi trò chuyện, quên mất luôn chuyện chính rồi!
"Rồi, rồi! Con muốn thế nào, nói ra thử xem?"
Cô bé lau nước mắt, ánh mắt phừng phừng nhìn tiểu Lục Khải:
"Sau này không được làm như thế với tôi, còn nữa, cậu phải luôn luôn nhường nhịn tôi, chăm sóc và bảo vệ tôi!"
Lục Khải nhướn mày: "Những việc đó là của bạn trai cậu trong tương lai, tại sao tôi lại phải làm?"
"Vậy cậu làm bạn trai tôi đi!"
Con bé ngây thơ, hay là đang giả tạo đây?
Tại sao cô có cảm giác, con trai mình đang bị gày bẫy vậy?
"Được thôi, tôi chiều theo ý cậu."
"Ngoắc tay!"
Nhìn bọn trẻ phát cơm chó, phụ huynh hai bên chính là ba phần bất lực, bảy phần bấn mãn.
Như thế từ đầu có phải tốt rồi không, hai đứa tự giải quyết với nhau, cũng không cần phải họp phụ huynh làm gì.
Trên đường trở về, tiểu Lục Khải ngồi xe của mẹ, cậu từ hàng ghế đằng sau thò đầu lên hỏi cô:
"Mẹ, mẹ thấy con bé kia thế nào?"
"G...!Gì cơ?" Sao thằng bé hỏi cô câu này, như đang muốn cô nhận xét con dâu tương lai vậy?
"Thì đó đó."
"À, thì, cũng được, xinh xắn, đáng yêu." Hơn nữa, phụ huynh lại rất gì và này nọ.
"Xùy!" Cậu bĩu môi, khoanh tay cực kỳ khinh thường:
"Bánh bèo chết đi được, lại nói nhiều nữa, ù hết cả tai."
"Sao cơ?" Hôm nay thật đặc biệt, cô bị thằng con cho hết bất ngờ này đến bất ngờ khác:
"Con, vừa nãy là giả bộ sao?"
"Vâng, con mà không ngoắc tay đồng ý với nó là không xong chuyện đâu."
"..."
Buổi tối, Lục Dĩ Hàng từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô ngồi thất thần trên giường thì lo lắng:
"Sao vậy?"
Cô mếu máo quay lại nhìn anh: "Không được rồi anh ơi!"
"Có chuyện gì?" Anh nhíu mày.
"Tiểu Lục Khải, nó, nó là trap boy!"
Lớn lên nhất định sẽ làm khổ con cái nhà người ta, phải làm sao bây giờ?
"..."
Lục Dĩ Hàng im lặng một lúc, sau đó bỗng lật người cô đè xuống:
"Em nghĩ bây giờ anh có tâm trạng quan tâm đến nó sao?" Anh rũ mắt, giọng điệu khàn khàn:
"Nhiễm Nhiễm, dạng chân ra nào."
Và sau đó, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi.
______END______.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...