Cô không trả lời, cũng không nhìn anh, ánh mắt kiên định dán chặt vào khẩu súng trong tay.
Mục Tước Ngạn đột nhiên bật cười, xoay người lại đối diện với họng súng trước mặt.
Anh híp mắt, cúi đầu nhìn xoáy vào đôi con ngươi của cô:
"Cô rốt cuộc là Mộ Ngữ Tâm, hay là Mộ Ngữ Nhiễm?"
"Anh đoán xem."
"Hừ!" Mục Tước Ngạn cười lạnh, trong lòng cực kỳ khó chịu khi vừa bị lừa một vố.
Anh nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt:
"Cô được lắm Mộ Ngữ Nhiễm, dám diễn kịch ở trước mặt tôi?"
Cô lùi lại một bước nhỏ, hạ khẩu súng xuống dí vào ngực hắn:
"Thả anh ấy ra."
Hắn nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Mộ Ngữ Nhiễm nổi giận, dí mạnh mũi súng vào người hắn.
Cô quay đầu, nghiến răng nói với hai tên đang giữ chặt Lục Dĩ Hàng:
"Nếu còn không thả người, tôi sẽ lập tức nổ súng!"
"Lão đại!" Hai tên kia thấy vậy liền lo lắng, không biết phải làm gì tiếp theo.
"Đưa cậu ta ra ngoài đi." Mục Tước Ngạn phất tay, bộ dạng trông cực kỳ thong thả, không một chút sợ hãi.
"Vâng, lão đại."
"Nhiễm Nhiễm." Lục Dĩ Hàng gọi cô, trong lòng chua xót:
"Em bình tĩnh lại đi, bỏ súng xuống rồi theo anh trở về, được không?"
"Anh đi đi."
"Không, hai chúng ta cùng đi."
"Đi đi!" Mộ Ngữ Nhiễm cao giọng, hai tay cầm khẩu súng có chút run rẩy.
Cô không muốn anh vướng vào chuyện này, càng không muốn, anh vì cô mà phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Đây là hang ổ của Mục Tước Ngạn, hắn sẽ không làm hại cô.
Nhưng còn anh, nhất định sẽ bị hắn ta gây khó dễ, thậm chí là bị giết!
Lục Dĩ Hàng nhìn cô một lúc, sau đó rũ mắt xuống, hai tay buông thõng nắm chặt lại:
"Được, anh nghe em, anh sẽ về." Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt kiên định nhìn về phía cô:
"Nhiễm Nhiễm, anh sẽ ở nhà, đợi em." Nói xong, anh xoay người, nhấc chân đi ra ngoài.
Căn phòng bỗng chốc chỉ còn lại hai người, Mục Tước Ngạn đột nhiên cầm lấy thân súng, giữ chặt rồi tự dí mạnh vào ngực mình.
Hắn nhếch môi, giọng điệu mỉa mai:
"Đến súng còn cầm không chắc, vậy mà còn đòi giết tôi?"
"Bớt nói nhảm lại đi, hôm nay, tôi sẽ tự tay giết chết tên khốn nạn nhà anh!"
Hắn nhướn mày: "Vì sao vậy?"
"Ha." Cô cười lạnh, đôi mắt híp lại cực kỳ lạnh lùng:
"Anh còn phải hỏi sao? Tự bản thân anh làm ra loại chuyện gì, không nhớ à?"
"Ồ, cô biết rồi?"
"Mục Tước Ngạn, tại sao anh lại giết cha mẹ tôi? Bọn họ làm gì sai chứ? Sao lại còn đem tôi về? Sao lúc đó không giết tôi luôn đi? Tại sao?" Lừa gạt cô, biến cô trở thành người của tổ chức sát thủ, lợi dụng và coi cô như một con bù nhìn!
"Nếu cô đã biết thân phận thật của tôi, biết tôi chính là hung thủ giết chết cha mẹ mình.
Vậy thì cô cũng nên biết, cha cô là người của tổ chức sát thủ chứ nhỉ?"
"Thì sao chứ?" Trong lòng Mộ Ngữ Nhiễm chua chát, ánh mắt cực kỳ bi thương:
"Anh có thể tùy tiện mà giết người sao?"
"Phải." Mục Tước Ngạn nắm chặt tay, đôi con ngươi co rụt lại:
"Mộ Lam vừa cong mông rời khỏi tổ chức, đã lập tức quay đầu lại đâm một nhát, khiến tổ chức thiệt hại vô số, nhiều người vì vậy mà bỏ mạng.
Mộ Ngữ Nhiễm, bố cô trước kia từng giết người, về sau cũng gián tiếp lấy đi sinh mạng biết bao nhiêu người của tôi.
Cô nói xem, ông ta có đáng chết không?"
"Nhưng, ông ấy là bố tôi..." Cô cúi gằm mặt xuống, lùi ra đằng sau, cổ họng nghẹn lại:
"Đó là gia đình tôi mà, tại sao anh lại làm như vậy chứ?"
"Nào, nếu như cô muốn báo thù, vậy thì làm đi." Mục Tước Ngạn tiến tới, áp sát vào họng súng trước mặt.
"Không..." Mộ Ngữ Nhiễm hạ súng xuống, trong lòng cực kỳ thống khổ:
"Tôi không giống các người, máu lạnh, vô nhân tính, giết người không ghê tay.
Tôi không phải loại người như vậy, tôi...!Không làm được."
Cô, không xuống tay với Mục Tước Ngạn được!
Không giết được hắn, cô căn bản vẫn là con người nhút nhát trước kia, không dám đối mặt, không dám báo thù, rửa hận cho Mộ gia.
Thật đáng khinh bỉ!
Mộ Ngữ Nhiễm nhanh chóng rời khỏi nơi tối tăm, u ám đó.
Cô mở cửa bước lên xe, ném khẩu súng kia sang một bên.
Cô cúi đầu, nhìn xuống hai lòng bàn tay đã đỏ ửng vì siết chặt nó, cảm giác lạnh lẽo vẫn còn vương vấn, khiến lồng ngực cô bí bách, vô cùng khó chịu.
Cô cố gắng hít thở, hốc mắt không tự chủ được mà đỏ hoe.
Một lúc sau, cô ôm mặt, cúi đầu xuống vô lăng, hai bả vai run rẩy kịch liệt.
Mộ Ngữ Tâm nói đúng, cô thực sự quá nhát gan, quá yếu đuối, không làm được cái tích sự gì cả.
Không báo thù được cho cha mẹ, cô quả thật không xứng làm người của Mộ gia.
Ban đầu thì hùng hùng hổ hổ đến tìm Mục Tước Ngạn, nhưng cuối cùng, hắn ta chỉ cần nói vài câu là cô đã gục ngã, không ngóc đầu lên nổi.
Mộ Ngữ Nhiễm cười khổ, tự khinh thường chính bản thân mình hàng vạn lần.
"Mộ Ngữ Tâm, nếu là cô, cô có làm được không?" Sẽ làm tốt hơn cô, đúng chứ?
Mục Tước Ngạn ngồi trên ghế, mi tâm nhíu chặt lại.
Bàn tay anh đặt trên bàn, có chút run rẩy, tâm trạng cực kỳ nặng nề.
Nếu như Mộ Ngữ Nhiễm đã biết tất cả mọi chuyện, vậy thì có lẽ, Mộ Ngữ Tâm cũng đã biết.
Điều mà từ trước tới giờ anh lo sợ nhất, thực sự đã xảy ra.
'Rầm!'
Mục Tước Ngạn ngẩng đầu, nhìn thấy cánh cửa bị đạp mạnh văng ra một góc.
Mộ Ngữ Nhiễm một tay giữ lấy tên thuộc hạ của anh, bàn tay cầm con dao găm dí ở cổ.
Tay còn lại của cô chĩa thẳng súng về phía anh, cô nghiêng đầu, giở giọng uy hiếp với tên kia:
"Khôn hồn thì cút ra ngoài, không thì tao bắn vỡ đầu tên khốn này đấy."
Tên kia đen mặt, giọng điệu lắp bắp: "L...!Lão đại!"
"Ra ngoài đi."
Sau khi tên thuộc hạ rời khỏi, Anh mới đứng dậy, đi đến đứng trước mặt cô, ánh mắt chăm chú:
"Tâm Tâm, quả thực là em."
Cô di chuyển ngón cái, mở khoá nòng rồi dí súng vào trán Mục Tước Ngạn:
"Mười tám năm, tôi coi anh như người thân, tin tưởng anh nhất.
Nhưng ngược lại, anh đã giết cha mẹ tôi, còn nhận nuôi, huấn luyện tôi trở thành người của tổ chức.
Mục Tước Ngạn..." Cô cười mỉa mai:
"Vậy mà anh còn nảy sinh ra cái ý định bẩn thỉu, muốn lên giường với tôi?"
"Thì sao? Không phải là vẫn chưa làm gì em à?"
Mộ Ngữ Tâm nghiến răng: "Đồ thần kinh!"
Anh cười khẩy: "Em quả nhiên là bình tĩnh hơn Mộ Ngữ Nhiễm nhỉ? Cô ta yếu đuối thật, cái lớp da người này, vẫn là thích hợp với em hơn." Mục Tước Ngạn đưa tay lên, định vuốt ve khuôn mặt của cô liền bị cô hất ra.
"Đừng có mà nhởn nhơ, tôi đang chuẩn bị cho anh ăn đạn đấy."
"Ồ, vậy thì làm đi." Anh rũ mắt, nhìn cô chằm chằm.
"Đừng tưởng tôi không dám!" Mộ Ngữ Tâm nheo mắt lại, ánh mắt xẹt qua một tia đau lòng:
"Mục Tước Ngạn, tôi hận anh!"
'Cạch!'
Cô bóp cò, nhưng súng không có đạn.
Mộ Ngữ Tâm sững sờ, đôi con ngươi lập tức co rụt lại:
"Mục Tước Ngạn, anh gài bẫy tôi?"
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~
Đề xuất liên quan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...