Bá Đạo Mèo Hoang Yêu Ta Meo!


Một trận hỗn chiến, lông mèo tung bay, âm thanh hà hơi thị uy liên miên không ngừng.
Khi Tiểu Lấm Tấm và Kẹo Bông Gòn sắp không thể phản kháng.
Vòng cổ trên cổ Kẹo Bông Gòn bắt đầu lập lòe phát ra ánh sáng màu đỏ đậm, như ấp ủ gì đó, đáng tiếc không con mèo nào chú ý tới mộ màn thần kỳ này.
Đến khi ánh sáng màu đỏ sáng sáng lóa mắt, đột nhiên một thân ảnh màu đen chạy ra tới gia nhập cuộc chiến, mà ánh sáng màu đỏ kia cũng lặng lẽ tối sầm xuống.
Thân ảnh màu đen vừa xuất hiện liền xoay chuyển cực diện trong sân nghiêng về một phía, chỉ khí thế trên người liền bức cho nhóm mèo kế tiếp bại lui, con mắt xanh lục âm u lạnh lẽo, không có con mèo nào dám đối diện cùng nó.
Bước chân mèo đen trầm ổn đi đến trước mặt Tiểu Lấm Tấm và Kẹo Bông Gòn, nháy mắt mảnh đất xung quanh chúng nó hình thành một mảnh chân không.
"Mèo đen tiên sinh!"
"Ô Ngọc!"
Ô Ngọc không nhìn bọn nó mà bỗng nhiên nhảy, cơ bắp thon chắc theo động tác lôi kéo của nó hiện ra đường cong duyên dáng, trực tiếp ấn mèo thủ lĩnh ngã xuống đất.
Tiểu Lấm Tấm nhiều năm không đánh bại được mèo thủ lĩnh, cứ như vậy bị Ô Ngọc một chiêu chế phục.
Ô Ngọc cái gì cũng chưa nói, nó nâng móng vuốt lên, móng vuốt cứng chắc sắc nhọn từ đệm thịt bắn ra, hung hăng cào xuống.
Mèo thủ lĩnh kêu một tiếng thảm thiết, trên mặt có thêm ba vết thương chảy máu đầm đìa.
Một con mèo xa lạ làm thủ lĩnh bị thương nhưng lần này nhóm mèo hoang xung quanh lại không tiến lên, mèo hiểu nhất là xu lợi tị hại, chẳng sợ ban đầu là một đàn, trước hết phải tự bảo vệ mình.
Chúng nó đều phát hiện được con mèo đen này không tầm thường, hung ác khiến chúng nó né xa ba mét.
Ô Ngọc đè mèo thủ lĩnh, từng trảo từng trảo, đánh nó đến khi không phản kháng nổi.

Rồi cùng Tiểu Lấm Tấm và Kẹo Bông Gòn rời khỏi toà nhà hoang.
Kẹo Bông Gòn hưng phấn nói: "Mèo đen tiên sinh, ngài đã xuất hiện cứu chúng tôi, ngài thật lợi hại."
Mèo trắng gan lớn hiển nhiên đã vứt màn mạo hiểm vừa rồi ra sau đầu.

Ô Ngọc lạnh nhạt nói: "Do đi ngang qua thì nhìn thấy thôi."
Thật ra không phải, lúc đầu Ô Ngọc đang theo dõi điều tra người nào đó mới từ trò chơi ra chưa lâu.
Vốn mọi thứ đều ổn nhưng đột nhiên thân thể lại run rẩy một cách khó hiểu, ngay cả lông trên chóp đuôi đều trực tiếp xù lên, làm cho Ô Ngọc không thể không dừng bước.
Không chờ nó nghĩ ra nguyên nhân, trực giác phát ra một cỗ huyền diệu khó giải thích chỉ dẫn nó đi đến hướng nào đó, nó tin bản thân, vì thế đi theo trực giác tới toà nhà bỏ hoang này.
Đến gần thì thấy con mèo thú cưng mà mình từng cho ăn thế nhưng đang đánh nhau cùng một đám mèo hoang.
Sau đó, thì có chuyện vừa rồi.
"Hoá ra là thế à, cảm ơn ngài, tính thêm hôm nay thì ngài đã cứu ta hai lần."
Kẹo Bông Gòn không thèm để ý Ô Ngọc có phải đến cứu nó hay không, có thể chạy ra thì tốt rồi, nó vô cùng cảm ơn mèo đen.
Quả nhiên là mèo ngoài lạnh trong nóng.
Mèo trắng còn muốn tiếp tục khen mèo đen thì đột nhiên phát hiện Tiểu Lấm Tấm bên cạnh có vẻ trầm mặc khác thường, nó thò lại gần nói nhỏ: "Tiểu Lấm Tấm, tâm tình ngươi không tốt sao?"
"Không có, meo." Tiểu Lấm Tấm lắc đầu phủ nhận, nó do dự một chút, sau đó nói: "Cái kia......!Mèo tính rời đi một thời gian, tạm thời không thể giúp ngươi tìm nhà."
Kẹo Bông Gòn ngu ngơ nói: "Vì sao?"
Tuy mới quen biết không lâu nhưng Tiểu Lấm Tấm là bạn đầu tiên mà nó ở bên ngoài kết giao, hiện tại biết đối phương phải rời khỏi tự nhiên không buông được.
Tiểu Lấm Tấm cũng giống Kẹo Bông Gòn, nhưng......
"Mèo có việc cần phải làm, làm xong mèo sẽ mau chóng trở về tìm ngươi."
Nếu Tiểu Lấm Tấm đã nói như vậy, Kẹo Bông Gòn cũng không ép nữa: "Được, ta chờ ngươi."
Nó đi qua cọ cọ cổ Tiểu Lấm Tấm.
Tiểu Lấm Tấm thật sự rất gấp, cọ một chút liền vội vã rời đi.
Ô Ngọc yên tĩnh ngồi xổm một bên chờ chúng nó tạm biệt, đến khi bóng dáng Tiểu Lấm Tấm biến mất, mới mở miệng: "Ngươi hiện tại có chỗ ở chưa?"

Kẹo Bông Gòn lấy lại tinh thần: "Có, có rồi."
"Dẫn đường."
"?"
Nhìn mèo trắng mơ hồ, Ô Ngọc thở dài bổ sung: "Đưa ngươi trở về."
"Meo! Ngài muốn đưa ta, tốt quá." Mắt Kẹo Bông Gòn sáng rực lên, nó vừa đi vừa kể việc gần đây nó đã trải qua cho Ô Ngọc: "Ta nói với ngài, ta tìm được Sen lâm thời rồi, trừ tính tình có hơi đáng sợ, mặt khác đều siêu cấp tốt, mua cho ta rất nhiều đồ ăn ngon.

Hiện tại nhìn thấy ngài, ta có thể trả lại thức ăn mèo ngài đã cho ta mượn lúc trước."
Ô Ngọc nhìn Kẹo Bông Gòn hoạt bát, cảm thấy sau khi mình rời đi thì mèo trắng sống cũng khá tốt, nếu không sự ngu ngốc như khi mới gặp vẫn như vậy, vẫn giữ lại tới hôm nay, không chút thay đổi.
"Ngao, đúng rồi!" Kẹo Bông Gòn nghĩ tới cái gì đó: "Trước đó ta còn thử đi tìm ngài, nhưng ta không tìm được mà gặp được một con non của con người, nó nói có một co mèo đen luôn bồi nó, tên là Ðại Hắc."
"Đại Hắc." Kẹo Bông Gòn lặp lại cái tên này một lần nữa: "Đại Hắc là ngài đi."
Mèo trắng cười nói: "Đại ~ Hắc ~ tiên ~ sinh ~"
(Dễ thương ghê )
Ô Ngọc vốn không thèm để ý, cũng chỉ là xưng hô của một con non mà thôi, không sao cả.
Nhưng nhìn bộ dáng Kẹo Bông Gòn nghịch ngợm mà trêu chọc mình gọi "Đại Hắc tiên sinh", nó đột nhiên có chút xấu hổ, cái đuôi cuốn lên, không được tự nhiên mà bước nhanh hơn, không dám nhìn Kẹo Bông Gòn.
"Con non con người kia nói với ta, nó rất nhớ ngươi, muốn ngươi trở về xem nó." Kẹo Bông Gòn bước nhanh đuổi theo, hoàn thành lời hứa với cậu bé.
Con non con người?
......!Ô Ngọc suy nghĩ, đó là đứa bé lần trước nó đi tuần tra gặp được.
Lúc ấy, nó thấy cậu bé liền lập tức phát hiện cậu bé kia không thích hợp.
Cậu bé đã bị 〔quái dị〕 xâm lấn bộ não, nhưng cũng may thực lực của 〔quái dị〕 kia cũng không mạnh, hẳn là cá lọt lưới may mắn từ khe trò chui chạy ra.

Không mạnh thì cũng không thể mặc kệ.
Ô Ngọc vì sự an toàn của cậu bé, cả ngày đi theo sau cậu bé, nó không được vào nhà trẻ, cho nên chỉ có thể mỗi ngày ngồi canh cửa nhà trẻ, cùng cậu bé về nhà.
Thời gian dài nó cũng nghĩ ra, năng lực của 〔quái dị〕 kia hẳn là mộng.
Nó ký sinh trong não con người, tạo đủ loại mộng cảnh làm suy nhược tinh thần, không phân biệt rõ thực và ảo, làm con người hôn hôn mê mê đến khi chết, nó thừa lúc liền xem thi thể con người như sào huyệt.
Nói là thực lực của nó không mạnh bởi vì con 〔quái dị〕 này ngoài mộng ra thì không thể mang đến bất cứ tổn thương nào khác.
Chỉ cần giữ vững ý chí, cái đồ chơi này rắm cũng không bằng.
Nhưng đối mặt với con non con người, đây là một kích trí mạng, ngày ngày gặp ác mộng, ăn không ngon ngủ không yên, người bên cạnh cũng không có cách nào giúp cậu, cậu chỉ có một mình.
Cô độc bất phản kháng.
Lúc này mèo đen xuất hiện.
Ô Ngọc cũng không phải mèo bình thường, loại 〔quái dị〕 tà ma này cơ bản đều ở xung quanh nó.
Có mèo đen trấn áp, cậu bé đã không còn gặp ác mộng, mỗi tối đều có thể ngủ say.
Sau đó Ô Ngọc lại trở về cục Điều Đặc một chuyến, dẫn một thành viên đi xem tình hình của cậu bé.
Người đó không có việc gì, đối với 〔quái dị〕 vô cùng mẫn cảm, cô ta trước kia cũng là người chơi, dựa vào cảm giác này luôn là người đầu tiên ở trò chơi có thể phát hiện phương hướng mà 〔quái dị〕 tới gần, nhanh chóng lên kế hoạch chạy trốn.
Đối phương kiểm tra tình hình của cậu bé dễ như trở bàn tay, nhanh chóng báo cáo cho khoa Tình báo, khoa Tình báo gửi nhiệm vụ cho tổ hành động, người của tổ hành động tới rất nhanh.
Ô Ngọc gặp được cô gái kia ở tổ hành động, váy liền màu đen, làn da tái nhợt, cơ thể ốm yếu, nhìn qua rất yếu đuối mong manh, nhưng cô ta chỉ cần nhẹ nhàng lau trán của cậu bé kia một cái.
Trong đôi mắt màu xanh thẫm của mèo đen, thứ 〔quái dị〕 ký sinh ở trong đầu cậu bé kia nháy mắt tiêu tan.
Thật ra, loại 〔quái dị〕 ở trình độ này Ô Ngọc cũng có thể đối phó dễ dàng nhưng nó lại không thể làm giống như người phụ nữ đó, có thể tiêu diệt mà không động đến đầu cậu bé.
Sau đó xác định thấy cậu bé không có việc gì, nó liền rời đi, nó không nghĩ tới sẽ nghe được tin tức của cậu bé đó từ miệng mèo trắng.
Giọng Kẹo Bông Gòn nhẹ nhàng nói: "Con non con người kia hình như rất thích ngài, lúc vừa nhìn thấy nó, nó tưởng ta và Tiểu Lấm Tấm là ngài, nước mắt cũng rơi luôn, nếu ngài đi xem nó thì nó chắc sẽ rất vui."
"Ừm.

Ta biết rồi." Ô Ngọc trả lời, nó không từ chối cũng không đáp ứng.

Thật ra trong mắt nó, kia là việc mình phải làm, nhiệm vụ hoàn thành thì không cần phải gặp nhau.
Kẹo Bông Gòn một đường nói, Ô Ngọc một đường nghe, chúng nó rất nhanh về tới dưới lầu nhà Lục Tục Sinh.
"Meo, mèo đen tiên sinh tầng hai chính là nhà ta, chúng ta đi thôi."
Ô Ngọc lại bất động như bị đóng đinh, thật ra nó đến đây nên rời đi luôn, nó và mèo trắng không thân quen như vậy, thậm chí lúc ra tay cứu giúp nhiệt tình như vậy cũng không giống bản thân.
"Mèo đen tiên sinh?" Kẹo Bông Gòn quay đầu lại gọi một tiếng.
"......!Gọi là Ô Ngọc đi." Mèo đen lắc lắc cái đuôi đi theo.
Đi nhìn xem chủ mới của bổn mèo có thật sự tốt như vậy không.
- -
Vì thế, khi Lục Tục Sinh nghe được tiếng đập cửa đi ra mở cửa thì nhìn thấy hai con mèo đang ngồi xổm.
Trong đó một con vẫn là đại tiểu thư nhà mình, lông dài hơi rối, còn dính bụi bẩn, không biết mới vừa từ nơi hoang dã nào trở về.
Mà một con khác, từ mèo li hoa đổi thành mèo đen thuần, hình thể mèo đen so với mèo trắng và mèo li hoa hôm qua thì lớn hơn nhiều, sắp giống chó đến nơi, tùy tiện chọc một cái, khí thế liền nổi bật, không giống như mèo hoang mà là mèo hoang dã ăn thịt động vật.
Lục Tục Sinh có hứng thú với mèo đen, nhưng trong miệng lại không đứng đắn mà nói nhảm: "Hoắc -- đại tiểu thư, ngài đổi bạn cũng nhanh ghê, vừa mới qua một ngày, mi liền mang về một con mới cho ta, chẳng lẽ mi tính mỗi ngày đều đổi một con sao?"
Lục Tục Sinh ngồi xổm xuống xoa xoa đầu mèo trắng nhà mình.
Sau đó muốn đi xoa mèo đen, nhưng tay vừa vươn thì lại bị tránh thoát, nhìn mèo đen mắt xanh lạnh nhạt, Lục Tục Sinh cũng không bắt buộc, anh không sao cả mà nhún vai: "Bạn này của mi rất có cá tính."
Sau đó, người đàn ông vào nhà lần nữa bày ra một yến hội cho mèo để mời khách.
"Mi mà muốn mang thêm mấy con về nữa chỉ sợ chúng ta sẽ nghèo như trước mất."
Trước mặt bầy đầy đồ ăn mà mèo thích, Ô Ngọc lại không đi ăn mà nhìn chăm chú người đàn ông được mèo trắng nhận làm Sen lâm thời.
Ở trong mắt mèo đen, phía sau người đàn ông cao lớn tràn đầy sương đen, sương mù đen sì, ẩn chứa 〔quái dị〕đếm không hết, chúng nó kêu thảm thét chói tai, giương nanh múa vuốt giãy giụa, lại bị sương đen hóa ra xiềng xích trói chặt.
Mà cuối xiềng xích đó toàn hóa thành đường cong tinh tế màu đỏ máu bò đầy hai cánh tay Lục Tục Sinh, liên kết chặt chẽ những con 〔quái dị〕 hình thù kì dị kia với người đàn ông đó.
Ánh mắt của Ô Ngọc chuyển lên người mèo trắng đang vui sướng ăn đồ ăn vặt, thật là tìm đến một tên chủ không được a.
Nên nói vận khí của nó quá đen hay là vận khí quá tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận