【Những năm gần đây số lượng người mất tích ở các khu dân cư tăng vọt lên, theo điều tra, người bị mất tích chủ yếu từ 18-60 tuổi là nam nữ trẻ......】
Trên vách tường treo TV truyền tới giọng nói nghiêm túc theo quy tắc của người dẫn chương trình.
Những âm điệu trầm bổng du dương với ánh hoàng hôn ấm áp chen từ cửa sổ vào, trên quầy có một bé mèo trắng như tuyết đang nằm bò mơ màng sắp ngủ.
"Đường Đường ngoan, đi sang bên cạnh ngủ được không, chị muốn sửa sang lại giấy tờ, chốc nữa cho em ăn ngon."
Cửa hàng trưởng của thời trang "Tùng Duyệt" Hạ Thanh Thanh thuần thục xoa nhẹ bụng nhỏ mềm mại của mèo trắng một phen, sau đó nửa đẩy nửa mắng đem mèo xuống quầy.
Con mèo thuần trắng có đôi mắt dị sắc này tên là Kẹo Bông Gòn, nhũ danh Đường Đường, một con mắt màu vàng và một con mắt màu lam, là bảo bối cục cưng của cô chủ tiệm, ngày thường không hay tới, chỉ có lão bản thật sự có việc vội không thể không đi mới có thể tạm thời để trong tiệm.
Tuy rằng chỉ thấy qua ba bốn lần, nhưng Hạ Thanh Thanh rất thích nó.
Dù sao lớn lên đẹp, lại còn làm nũng ai mà không thích.
Ví dụ như hiện tại, cho dù bị quấy rầy giấc ngủ Kẹo Bông Gòn cũng không giận.
Đầu tiên mềm mại "Meo ~" một tiếng, sau đó thủ đoạn vẫy cái đuôi lên nhão dính dính mà cọ cọ Hạ Thanh Thanh, tiếp theo liền bước đi ưu nhã một lần nữa tìm cho mình một cái vị trí dựa vào cửa sổ, cuộn thành một vòng rồi tiếp tục đi ngủ.
Thật ngoan ngoãn lại bớt lo a, Hạ Thanh Thanh cảm khái nói, tiếp theo lập tức vùi đầu vào làm việc.
Thật ra hiện tại cái này cũng không có gì, trong tiệm không có khách, hiện tại cô chỉ cần làm xong thống kê doanh số hôm nay, là có thể đóng cửa tan làm.
Trong chốc lát cho Kẹo Bông Gòn ăn vặt, sau đó để nó ở lại trong tiệm, chờ lão bản trở về mang nó về nhà là được.
Chuyên tâm công tác, thời gian trôi qua thật nhanh.
Khi Hạ Thanh Thanh xử lý xong tất cả đồ vật trên đỉnh đầu thì mặt trời đã xuống núi, trời cũng sẩm tối.
Cô duỗi người, mệt mỏi đấm đấm cổ, từ quầy phía dưới lôi ra một cái hộp nhỏ, lấy ra một túi cá khô nhỏ ở bên trong cho vào bát chuyên dụng cho mèo.
"Nha, Đường Đường em trước ở trong tiệm đợi một lát a, chờ lão bản đã trở lại liền đưa em về nhà."
Hạ Thanh Thanh mỉm cười dặn dò nói, cô nhìn bé mèo gấp không chờ nổi thăm dò lại đây ăn cá khô khiến tâm tình rất tốt, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của Kẹo Bông Gòn, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Khi Hạ Thanh Thanh đi đến cửa, không biết xuất phát từ cái gì tâm lý cô lại lui trở về, đối với mèo trắng nhỏ chỉ lo ăn nói nói: "Nhớ ngoan ngoãn không chạy loạn!"
Thật ra nói hết lời, Hạ Thanh Thanh liền cảm thấy mình thật quá ngốc, cùng con mèo nhỏ nói đông nói tây.
Cô nhún vai cười cười, sau đó vội vàng khóa cửa rời đi.
Lúc này bên ngoài trời đã tối hoàn toàn.
Nhân loại duy nhất rời đi cũng không ảnh hưởng chút nào đến Kẹo Bông Gòn, nó hưởng thụ một chỗ, cũng vô cùng tự đắc.
Thong thả ung dung ăn xong cá khô nhỏ, nó ngồi xổm ngồi ở tại chỗ bắt đầu rửa mặt chải đầu, liếm lông và móng vuốt.
Trên người Kẹo Bông Gòn đều là lông trắng tuyết mềm mại, vừa thấy giống như là cây kẹo bồng bềnh ngọt lịm, bởi vậy mới được gọi là Kẹo Bông Gòn.
Đầu lưỡi phấn nộn liếm láp bộ lông một chút, từ chân trước rồi đến bụng lại đến sống lưng, động tác vặn bánh quai chèo này rất khó nhưng nó làm dễ như trở bàn tay.
Đem toàn thân liếm sạch sẽ, Kẹo Bông Gòn thoải mái híp híp mắt, lắc lắc cái đuôi lông xù, vừa định đứng lên thì thân mình run lên.
Một hơi thở nguy hiểm chợt tràn ngập toàn bộ phòng.
Động vật họ mèo đối với uy hiếp vô cùng nhạy bén.
Thân thể theo bản năng phản ứng làm Kẹo Bông Gòn nhanh chóng đem lỗ tai cụp xuống, lông mới vừa liếm xuống lập tức xù lên như hoa.
Đôi mắt dị sắc mở to mơ hồ nhìn khắp nơi, Kẹo Bông Gòn muốn tìm ra cái làm nó cảm nhận được uy hiếp, tứ chi nó nhẹ nhàng chậm chạp chậm đến cực điểm lui đến một góc trong phòng muốn tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.
Nhưng vô dụng.
Nơi này tìm không thấy bất cứ cái gì gọi là tên khủng bố, nhưng nguy hiểm mang đến cảm giác hít thở không thông lại không biến mất, trần ngập toàn bộ cửa hàng.
Hình như "tên khủng bố" ở chỗ này, mà Kẹo Bông Gòn nhìn không đến nó.
Thân thể đột ngột bắt đầu nóng lên, nóng lên.
Này không bình thường, giống như là có năng lượng gì đó đang nhập xâm vào thân thể Kẹo Bông Gòn, như muốn thay đổi cái gì đó.
Không thể tiếp tục ngốc tại nơi này, sẽ chết, trực giác của động vật nhỏ vô cùng mãnh liệt.
Kẹo Bông Gòn hoảng không kịp chọn đường, trực tiếp nhảy lên bên cạnh cửa sổ, móng vuốt giấu đệm thịt móc lấy cửa kính bên cạnh, không ngừng dùng sức kéo.
Cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Uy hiếp tử vong như hình với bóng, động tác mỗ mèo cũng càng thêm nôn nóng, cửa sổ bị kéo "Cách cách" rung lên, cái đuôi lông xù không ngừng ở sau người vung mạnh.
Đột nhiên "cùm cụp" một tiếng, cửa sổ rốt cuộc bị lay ra một khe hở, Kẹo Bông Gòn không chút nghĩ ngợi liền chui ra ngoài.
Nó hiện tại chỉ biết trốn, cách cửa hàng trang phục càng xa càng tốt, nơi đó quá khủng bố.
Nhưng Kẹo Bông Gòn không biết, nó vừa rời đi không bao lâu, bên ngoài cửa hàng liền có mấy giọng nói xa lạ.
"Là nơi này đi, cửa hàng trang phục Tùng Duyệt số 13 đường Nam An."
"Đúng vậy, tư liệu của khoa tình báo Tiểu Lưu nói nơi này [giá trị quái vật] đột nhiên tăng lên 3,7 điểm, năng lượng không có tình huống phân tán, dấu vết của quái vật hình như cũng không có di, bước đầu phán đoán con quái vật này hẳn là còn ở trạng thái phôi thai."
"Trạng thái phôi thai mà có thể đạt tới 3,7 điểm? Thực lực không tồi a."
"Đúng vậy, nếu mặc kệ nó ra đời hậu quả không dám tưởng tượng, cần lập tức thanh lý."
Trên đường mấy chiếc ô tô đi xẹt qua như bay, Kẹo Bông Gòn không dám dừng lại.
Không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi tứ chi lên men, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể bị gió lạnh lẽo thay thế, giống như vật chết yên tĩnh bị tiếng người náo nhiệt bao trùm.
Kẹo Bông Gòn mới hậu tri hậu giác hoãn lại bước chân, mờ mịt nhìn bốn phía.
Rõ ràng đã đêm tối, nhưng nơi này lại sáng ngời như ban ngày.
Các màu đèn sáng long lanh, sạp ăn vặt bày đầy, trên đường người đến người đi.
Có nam nhân mặc áo ngủ rộng thùng thình chân đi dép lào tay cầm xiên nướng, có nữ nhân trang điểm tinh xảo tay cầm đi động chụp ảnh, còn có quạt cây quạt mát tới nhà người ta......
Kẹo Bông Gòn trước kia đều ở trong nhà hoặc ở trong tiệm hoạt động, nào có từng gặp qua loại náo nhiệt này, hoàn cảnh lạ lẫm làm nó dị thường bất an.
Kẹo Bông Gòn đè thấp thân mình tận lực cuộn mình thành một cục nhỏ di chuyển nhẹ nhàng vào trong một góc tối, nó theo bản năng giấu mình đi.
Cũng may, vừa rồi một đường chạy vội làm Kẹo Bông Gòn nguyên bản sạch sẽ mà màu lông bây giờ nhiễm đầy tro bụi, nhìn qua cũng không dễ thấy như trước.
Nó một mình chạy chậm vàomột đường, đi vào chỗ ngoặt không xa phố ăn vặt vừa rồi, nơi này tối om không đèn không người, Kẹo Bông Gòn còn chưa thở phào nhẹ nhõm, khứu giác nhanh nhạy giác khiến cho nó ngửi thấy được trong không khí - mùi chó.
Kẹo Bông Gòn còn không kịp chạy, tiếng bước chân rậm rạp liền ra đến.
Một đôi lại một đôi mắt đen sì từ trong bóng tối xuất hiện nhìn chằm chằm mèo trắng, chủ nhân đôi mắt lông thô ráp bù xù, trong miệng tản ra một mùi tanh hôi, cái đuôi chúng nó nhếch lên cao cao.
Hiển nhiên đây là một đám chó hoang, nhìn sơ qua có khoảng năm sau con, là một quần thể dựa vào rác rưởi của phố ăn vặt mà sống.
Lúc này đám chó hoang bị kích thích vì địa bàn bị xâm lấn, một đám hung thần ác sát chuẩn bị đánh lui kẻ xâm lấn, trong cổ họng gầm rú trầm thấp.
"Meo......!Meo meo!!!......!Meo au--!"
"Gâu gâu......!Grừ...!Gâu gâu gâu!"
Hai bên giằng co phát ra tiếng uy hiếp ở trong góc nhỏ này liên miên không ngừng.
Kẹo Bông Gòn không ngừng lui về phía sau, móng vuốt bén nhọn từ đệm thịt vươn ra, chuẩn bị xuất kích bất cứ lúc nào, toàn bộ thân mình mềm mại căng thẳng lên, tư thái cảnh giác cao độ.
Vẫn luôn bị chủ nhân kiều dưỡng, coi thành bảo bối che chở lớn lên Kẹo Bông Gòn lần đầu tiên gặp được loại việc này tự nhiên cực kỳ sợ hãi, nhưng hiện tại không có người che chở nó, lùi bước thì sẽ bị cắn chết.
Kẹo Bông Gòn gần như tuyệt vọng đã chuẩn bị bằng cả sinh mệnh.
Chỉ cần đám chó này dám lại đây, nó liền cùng chúng nó liều mạng.
Chó hoang càng ép càng gần, lúc Kẹo Bông Gòn nhịn không được sắp phản kích cào ra, đám chó kia đột nhiên như ngửi thấy được cái gì khủng bố lắm, kẹp chặt cái đuôi tru lên chạy trốn.
......!Chạy rồi?
Kẹo Bông Gòn còn chưa có phản ứng lại, ngơ ngác mà chớp chớp mắt thẳng đến xác định đám chó rời đi, nó mới thả lỏng thân mình lắc lắc cái đuôi xoã tung, tính chạy nhanh rời khỏi cái thị phi này.
Vừa rồi nhìn đến bên cạnh giống như có một cái thùng giấy vứt đi, có thể chắp vá một đêm.
Hộp giấy đại khái là do nhân loại tùy tay vứt bỏ hộp chuyển phát nhanh, đối với Kẹo Bông Gòn có chút nhỏ.
Nó chui toàn bộ mèo vào, cái đuôi thật dài gục xuống ở ngoài cái hộp, Kẹo Bông Gòn chỉ có thể củng qua củng lại điều chỉnh tư thế, thật vất vả mới đem cái đuôi thu vào.
Tuy rằng không gian có chút hẹp, nhưng ở trong hộp giấy ấm áp Kẹo Bông Gòn mới có cảm giác an toàn bao vây.
Mèo con chậm rãi buông xuống thân kinh vẫn luôn căng chặt, nó không khỏi hồi tưởng lại tất cả trong hôm nay, lòng vẫn còn sợ hãi.
Thật sự là chạy mệt rồi, hiện tại chợt tìm được phòng nhỏ an toàn rồi, buồn ngủ nháy mắt đánh úp lại, mí mắt Kẹo Bông Gòn trở nên nặng trĩu, rất nhanh liền ngủ.
- -
Chân trời nổi lên một khoảng trắng như bụng cá, mặt trời chậm rãi mọc lên mang ánh sáng vì mặt đất.
Kẹo Bông Gòn bị đói tỉnh, từ ngày hôm qua được Thanh Thanh cho một chút đồ ăn vặt, mãi cho đến hiện tại nó một hạt miêu lương cũng chưa ăn.
Mèo con từ thùng giấy chui ra, đầu tiên là hai cái móng vuốt vươn về phía trước thân mình đè thấp duỗi cái lười eo, sau đó có dựa vào cái hộp cảu mình liếm liếm lông.
Làm xong này hết, Kẹo Bông Gòn tính rời đi kiếm ăn, nhưng mới vừa đi hai bước nó đột nhiên dừng lại, nhịn không được quay đầu nhìn nhìn thùng giấy đã ngủ cả đêm, rối rắm không thôi.
Làm sao bây giờ? Rất thích cái hộp này, ngủ lên thật thoải mái, muốn mang về nhà đưa cho chủ nhân, chủ nhân nhất định vô cùng vui vẻ.
Nhưng nếu mang cái hộp theo, hành động lại không tiện.
Thật khó lựa chọn a.
Cuối cùng, Kẹo Bông Gòn lưu luyến không rời mà vòng quanh cái hộp cọ ba vòng, kết quả bởi vì thật sự không thể chịu đựng được cai bụng khó chịu kêu lộc cộc lộc cộc, lúc này mới lưu luyến rời khỏi cái hộp.
Lúc này mới tờ mờ sáng, trên đường cũng không nhiều người lắm.
Kẹo Bông Gòn như là tiểu cô nương dấu người nhà trốn đi, đối với chỗ nào có thể tìm được đồ ăn hoàn toàn không biết gì cả.
Trước kia đều là chủ nhân đem đồ ăn chuẩn bị tốt đưa tới trước mặt nó, nó chỉ cần cúi đầu ăn là được, mà hiện tại Kẹo Bông Gòn chỉ có thể dựa vào chính mình, nó mê mang chạy khắp nơi, hy vọng vận khí tốt có thể đụng tới chút đồ ăn.
Nhưng mà không có, nơi nào cũng không có đồ có thể ăn.
Bụng càng ngày càng đói, Kẹo Bông Gòn bắt đầu nôn nóng lên.
Nó chạy càng lúc càng nhanh, thậm chí cảnh vật xung quanh là cái dạng gì cũng chưa kịp thấy rõ, liền một đầu chui vào một cái hẻm nhỏ.
Ngõ nhỏ tối tăm âm u lạnh lẽo cùng bên ngoài đã hứng ánh mặt trời giống như phân cách thành hai thế giới.
Kẹo Bông Gòn bị đông lạnh run lên, mới phản ứng lại.
Ngõ nhỏ rất sâu, càng vào bên trong càng tối.
Nhưng thị lực mỗ mèo rất tốt, cho dù là cái dạng hoàn cảnh này Kẹo Bông Gòn vẫn có thể nhìn rõ thân ảnh bên trong.
Đó là một con mèo đen đang cúi đầu ăn miêu lương, hình thể của nó so với mình lớn hơn nhiều, lông ngắn mượt mà, màu đen thuần túy làm nó hoàn mỹ dung nhập vào bóng tối.
Hiển nhiên nó cũng phát hiện Kẹo Bông Gòn.
Mèo đen dừng động tác ăn cơm ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt xanh thẫm ở trong hoàn cảnh tối đen như mực.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, Kẹo Bông Gòn nháy mắt có loại ảo giác bị mãnh thú ăn thịt to lớn theo dõi, thân thể cứng còng tại chỗ không biết làm sao.
- - Quá, quá hung dữ đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...