Địa Cầu, năm X200.
Trần Tuấn Huy là một học sinh bình thường, sống cùng em gái trong một cô nhi viện, tuy đời sống bình thường nhưng rất hạnh phúc khi có em gái lúc nào cũng vui vẻ và người bạn gái lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, Ngọc Lan.
Nhưng biến cố kéo tới, phá vỡ cuộc sống của Tuấn Huy.
Một nhóm người bí mật bắt Tuấn Huy và em gái hắn Quỳnh Hân, một tổ chức tên Tsuko (vết sẹo), cho hai người họ xem một đoạn hình ảnh về một đôi nam nữ trung niên bị tra tấn đến chết, ba mẹ của Tuấn Huy và Quỳnh Hân.
Bọn chúng muốn ADN đặc biệt trong người hai người họ, trừ khi bị kích động mạnh, nó mới phát động, nên bọn chúng còn bắt cả Ngọc Lan và gia đình cô ấy đến tra tấn.
Quỳnh Hân không chịu nổi đã bị kích động, khiến căn bệnh Latixoa (một căn bệnh liên quan đến não) bùng phát, khiến não bị phá hủy mà chết đi.
- Dừng lại, tao bảo chúng mày dừng lại...
Tuấn Huy gào thét trong tuyệt vọng, con mắt màu đen từ từ đổi màu, máu như nước mắt chảy ra, sợi dây xích đang trói bị phá nát, móng tay dài ra, sắc bén như vuốt hổ, răng nanh cũng dài ra, sau lưng mọc ra hai cánh dơi đen kịt, huyết mạch của Tuấn Huy không phải bình thường, mà là Hấp Huyết Ma Nhân.
- Nhanh lên, nó thức tỉnh r.... Hực..
Một tên đàn ông cao to đang cầm dây thừng đánh lên người cha Ngọc Lan gào lên, nhưng đó lại là câu nói cuối cùng của hắn, một bộ móng vuốt xuyên thủng yết hầu hắn, xé cơ thể và đầu hắn ra làm hai, máu bắn tung tóe.
Pằng.... Cộc... Cộc...
Từng tiếng súng máy vang lên, mưa đạn bay tới tấp đến Tuấn Huy, nhưng một bức tường bằng máu dựng lên chặn lại hết thảy.
- Bọn mày, phải chết, chết hết....
Tuấn Huy dùng con mắt kì lạ nhìn chung quanh, sau bức tường máu là bóng người màu đỏ mờ ảo, đây là Thị Huyết Nhãn của Hấp Huyết Ma Nhân, chỉ cần nhìn máu lưu thông có thể xác định được vị trí của kẻ sống.
Kréc....
Cơ thể thu nhỏ, Tuấn Huy biến thành một cơn dơi ẩn trong bóng tối, lao đi với tốc độ kinh khủng, trong chốc lát đã vòng lại sau lưng bọn chúng.
Phốc.... Phốc....
Từng cái đầu, bộ phận cơ thể văng lên cao, máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà, một cảnh tượng không khác gì địa ngục.
Tuấn Huy bước đến ôm lấy hai thân thể của Quỳnh Hân và Ngọc Lan, Ngọc Lan bị dây thừng đánh đến bong da tróc thịt, chỉ còn thoi thóp vài hơi, trong khi Quỳnh Hân cơ thể đã không còn hơi ấm.
- E....m...yê...u...an..h...nhiề..u..l..ắ..m...
Ngọc Lan cố gắng từng hơi thở để nói, bàn tay xinh đẹp cố gắng vuốt lên má Tuấn Huy một cái, sau đó buông xuống, mắt nhắm nghiền, sinh cơ đoạn tuyệt.
- Không.....
Tuấn Huy gào khóc, nước mắt thay bằng máu chảy xuống, bàn tay thấm đẫm máu tươi run run vuốt ve mái tóc Ngọc Lan và Quỳnh Hân, hai người con gái hắn yêu thương nhất, đều mất đi trước mặt hắn.
Bốp... Bốp...
Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang dội từ phía trước, một cô gái trẻ với mái tóc vàng dài đến chân, mặc một bộ đồ bó khiến hai nụ hoa vươn nhọn ra ngoài, bước đến trước mặt Tuấn Huy.
- Chúc mừng, nhà ngươi đã thức tỉnh, vui chứ?
Cô gái mở môi anh đào nói chuyện, giọng điệu mang theo sự trêu tức nồng đậm.
- Chết....
Tuấn Huy mắt đỏ ngầu vươn móng vuốt đâm tới cô gái, nhưng bàn tay cô ta nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Tuấn Huy, khiến hắn không thể di chuyển cánh tay được.
- Dù có sức mạnh thế nào, hay cơ thể không bao giờ bị phá hủy, thì sâu kiến, vẫn chỉ là sâu kiến.
Cô gái đưa miệng gần tai Tuấn Huy thì thầm, bàn tay nhanh như chớp xuyên thủng l-ng ngực Tuấn Huy, cánh tay còn lại xuyên qua đầu hắn, cả hai lôi ra hai trái tim màu đen đang đập.
Bụp...
Hai trái tim nổ tung, cơ thể Hấp Huyết Ma Nhân cũng nổ ra, máu tươi vung vẩy lên người cô gái, ngón tay khẽ đưa lên miệng, cái lưỡi mềm liếm nhẹ ngón tay, máu làm vẻ đẹp của cô ta thêm tuyệt hảo.
...........................................
- Gừ, a....
Từ một vách núi vang ra tiếng gầm rống giận dữ, trong một hang động nhỏ có một người thiếu niên tầm 14, 15 tuổi, mái tóc đen nhánh che đi khuôn mặt anh tuấn, quần áo rách tươm, đầy vết thương trên người, nằm trên một đống cỏ khô.
- Ngươi tỉnh rồi sao? Bình tĩnh lại đi....
Một cô gái với mái tóc đen nhánh, đôi mắt một xanh một đỏ, làn da trắng mịn, khuôn mặt trái xoan, đôi môi đỏ mọng, mày kiếm, bộ ngực tròn trịa đung đưa, đôi chân thon dài bước đi dịu nhẹ và lúc nào cũng có từng cánh bướm bay xung quanh, bước đến bên cạnh thiếu niên, lo lắng nắm tay hắn.
Thiếu niên này tên là Dương Tuấn, một tên sai vặt vì làm lỗi mà bị ném xuống đây, một thường dân không có pháp lực dĩ nhiên là thịt nát xương tan, nhưng rất may chỉ bị va đập mà chết, linh hồn Tuấn Huy xuyên qua, nhập vào cơ thể này và được cô gái tên Lan Hồ Điệp này cứu sống.
Đôi mắt màu đen của Tuấn Huy đổi thành một đen một tím, răng nanh cũng bắt đầu dài ra, móng vuốt lần nữa xuất hiện, Hấp Huyết Ma Nhân mỗi khi thức tỉnh hoặc đói khát mà không thoả mãn sẽ sinh ra ham muốn hoang lạc, khiến lí trí mất kiểm soát, nên họ luôn có những người vợ Hấp Huyết Ma Nhân để thoã mãn.
Xoẹt...
Móng vuốt sắc bén xoạt qua quần áo Hồ Điệp, bộ quần áo bằng vải dễ dàng bị xé rách, bộ ngực tròn xinh xắn với hai nụ hoa hồng hào lộ ra, bên dưới là một u động sạch trơn đang ri rỉ mật dịch.
- A, ngươi làm gì vậy?
Hồ Điệp sợ hãi hét lên, nhưng đã bị miệng Dương Tuấn (gọi nó vậy luôn cho tiện) chặn lại, đôi mắt hai màu sợ hãi của Hồ Điệp nhìn vào đôi mắt của Dương Tuấn, không hiểu vì sao nàng cảm thấy được bên trong là sự cô đơn, thù hận,... khiến trong lòng nàng dâng lên một sự thương cảm khó hiểu, cuối cùng không còn phản kháng mà buông xuôi.
Mặc dù cả hai là thường dân, nhưng Dương Tuấn vẫn còn Hấp Huyết Ma Nhân huyết mạch, nên sức mạnh và tốc độ hơn hẳn người khác.
- Um, um...
Lưỡi Dương Tuấn như một con rắn lục lọi trong miệng Hồ Điệp, cuối cùng chán nản mà quấn lấy lưỡi Hồ Điệp, nước bọt cả hai hoà quyện, chảy ra khoé miệng cả hai, tay Dương Tuấn không chịu ngồi im mà di chuyển lên hai quả đào tiên phía trên, nhào nặn đủ kiểu, chốc lát còn đưa tay véo nụ hoa trên quả đào, khiến nụ hoa căng cứng lên...
Phía dưới cự vật đã thoát khỏi vòng vây, hùng dũng cọ lên bên ngoài u động, khiến nó e thẹn bóp lại, mật dịch nhè nhẹ tiết ra, bàn tay mềm mại của Hồ Điệp vô thức cầm lấy cự vật mà xoa nhè nhẹ, bàn tay Dương Tuấn không chịu yếu thế mà nhào nặn mạnh hơn, khiến Hồ Điệp đạt đến cực khoái, tay bóp chặt cự vật, u động phun ra một cột mật dịch, ướt đẫm một vùng cỏ khô bên dưới.
Dục hoả công tâm, Dương Tuấn không chịu nổi nữa đè Hồ Điệp nằm xuống, cự vật hùng dũng xông vào u động, khai phá nơi chưa ai đặt chân vào.
- Ư, nó to quá, đau...
Hồ Điệp tay nắm lấy đống cỏ, răng cắn chặt, miệng rên rỉ từng chữ.
Phốc...
Dương Tuấn hông dùng sức, đầu cự vật nong rộng mật đạo, cửa khẩu cuối cùng bị xuyên phá, đầu cự vật chạm đến điểm cuối mật đạo, mật dịch cùng một chút huyết chảy ra bên ngoài, tí tách nhỏ xuống đống cỏ khô.
- I, đau quá, đừng cử động, đau lắm...
Hai dòng nước mắt rơi xuống, Hồ Điệp đưa tay đẩy cơ thể Dương Tuấn, muốn hắn đừng cử động ngay, nhưng đó lại là một sai lầm.
Cơ thể bị đẩy ra khiến cự vật cũng di chuyển, thân cự vật mài lên mật đạo, mật đạo run rẩy bóp chặt cự vật, khiến cự vật thêm sung sức mà trướng to, Dương Tuấn cũng lấy đà đẩy mạnh lần nữa.
- Ư, đừng mà, đau lắm... Hư...
Hồ Điệp hiện tại không thể ngăn cản Dương Tuấn, chỉ biết hứng đỡ từng cú đẩy như trời giáng vào của hoa động, mật đạo cứ bóp chặt cự vật, mật dịch ấm áp cứ xuất ra không ngừng, khiến Dương Tuấn càng thêm hăng say.
Phập... Bạch...
Da thịt va chạm, thịt cứng va thịt mềm, mật dịch tung tóe, Hồ Điệp bây giờ khuôn mặt đỏ ửng, tay che miệng vì không muốn nghe thấy tiếng rên của mình, nhưng bị Dương Tuấn mở ra, chèn miệng hắn vào đó.
Phụt....
Cuối cùng suốt gần một giờ, cự vật mới mở miệng, hoa động cũng mở cửa đón khách, tinh hoa như thác tuôn vào, bơm đầy tròn hoa động.
- Um, ư, úm, ứ....
Hồ Điệp miệng bị khoá chặt, chỉ biết rên rỉ những từ ngữ vô nghĩa, cuối cùng vô thức vòng tay ôm lấy lưng Dương Tuấn, thiếp đi.
Đôi mắt của Dương Tuấn trở lại bình thường, không còn những cảm xúc lẫn lộn trong đó, nhưng đôi mắt một đen một tím vẫn không thay đổi, cơ thể trở lại người bình thường.
Keng, Dâm Hiệp Hệ Thống đã khởi động...
Hoàn thành nhiệm vụ khởi động hệ thống nhận được gói quà Tân Thủ đặc biệt.
Keng, bắt đầu khôi phục kí ức trong 1s nữa.
- A....
Từng câu nói kì lạ vang lên trong đầu Dương Tuấn, rồi bỗng nhiên đầu hắn đau đớn cực kì, giống như não bộ phình to như sắp nổ tung, khiến hắn ngất đi và nằm cạnh Hồ Điệp.
............................
Trong khi đó, ở một vùng biên giới xa xôi, một luồng sáng bay xuống, nhập vào một con cá dưới một hồ nước, sau đó từ từ con cá biến đổi, trở nên to hơn và phần đầu thì mọc ra nửa cơ thể người, khiến sinh vật sống trong hồ sợ hãi bỏ chạy, một mỹ nhân ngư với khuôn mặt giống như đúc Ngọc Lan, sau đó một luồng sáng mang theo hình ảnh hỗn loạn nhập vào mỹ nhân ngư, đôi mắt nàng mở ra, chiếu sáng cả hồ nước mênh mông.
Một vùng đất trù phú, trong một toà lâu đài nguy nga, một luồng sáng bay xuống, rơi vào một bông hoa hồng trong hoa viên, bông hoa chìm sâu vào lòng đất, biến đổi, rễ hoa đầy gai xâm chiếm cả lòng đất, nhụy hoa mọc ra nửa cơ thể một bé gái, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt lại giống như đúc Quỳnh Hân, giống như Ngọc Lan, cô bé cũng có lại kí ức, đôi mắt loé sáng, ánh mắt vô định nhìn phương xa.
- Tuấn Huy/ Anh hai.....
Một thế giới, một ngày, ba linh hồn xuyên không....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...