Âu Thiển Thiển dừng bước lại, xoay người mỉm cười nói, "Có chuyện gì không?"
"Em muốn đi đâu?" Hắn hỏi.
"Đi làm!" Cô trả lời rất tự nhiên.
"Không cho phép đi!" Hàn Đông Liệt đột nhiên giận dữ.
Ngày hôm qua cũng trải qua chuyện như vậy, cô lại còn muốn đi làm? Chẳng lẽ không sợ người đàn ông kia càng thêm quá đáng sao? Xú nha đầu đáng chết này, tại sao luôn không nghe lời? không thể ngoan ngoãn sống ở bên cạnh hắn sao?
"Tôi muốn đi làm, đây là công việc của tôi !" Cô cố ý, không phải là không thể đi!
"Xú nha đầu, tùy hứng cũng nên có mức độ, đừng quên, tôi là cấp trên của em, hiện tại tôi nói cho em biết, bắt đầu từ bây giờ em bị tôi đuổi viêc, không cần đi làm nữa . . . . . Hơn nữa, nếu như em không muốn vừa ra khỏi cửa là bị ký giả bao vây, thì ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, nghe rõ không?" Cô nói Hàn Đông Liệt lãnh khốc là rất đúng. Hắn vẫn luôn cưng chìu cô, mến yêu cô, nhưng cô đối với hắn luôn là cứng đối cứng, hắn nói hướng đông, cô sẽ đi hướng tây, làm ngược lời hắn nói.
Không thể dung túng cô, phải làm cho cô hoàn toàn nghe theo hắn mới được.
Âu Thiển Thiển bình tĩnh nhìn hắn, từ từ mở miệng nói, "Nếu Hàn tổng đã nói như vậy, vậy tôi sẽ ở nhà, nhưng tôi vô cùng xin lỗi nói cho anh biết, tôi nói nhà. . . . . . Là Lam gia."
Cô nói xong, liền xoay người đi ra ngoài. Hồi tưởng lại ngày hôm qua trong ngực hắn dịu dàng, cô sẽ tâm thần không yên, nếu như tiếp tục cùng người đàn ông này ở chung một chỗ, cô sợ cô sẽ quản không được tim của mình. Người đàn ông này không phải là người cô có thể yêu. . . . . . hắn thuộc về chị !
"Xú nha đầu, em đứng lại đó cho tôi." Hàn Đông Liệt rống to ra lệnh, nhưng Âu Thiển Thiển vẫn sãi bước rời đi.
"Xú nha đầu, tôi muốn em đứng lại đó cho tôi!" Lại một lần nữa rống to, hắn bắt đầu nóng nảy, vội vàng đi xuống giường, nhưng chân bó thạch cao lại không nghe sai bảo, làm cho hắn nặng nề rớt xuống đất.
"Anh Đông Liệt!" Tuyết Nhi gồi ở mép giường thấy hắn ngã xuống, vội vàng kêu to ngồi xổm xuống | đỡ hắn.
Âu Thiển Thiển nghe thấy, hai chân chợt dừng lại, nhưng chỉ một giây dừng lại, cô lại bước tiếp, càng nhanh chóng rời đi.
"Xú nha đầu, em đứng lại đó cho tôi, đứng lại ——" Hàn Đông Liệt rống to đứng lên, đang muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tuyết Nhi dùng sức giữ lại.
"Anh Đông Liệt, chân của anh không thể đi bộ, anh nên nghỉ ngơi !" Tuyết Nhi khuyên hắn.
"Buông tôi ra!"
"Em không thả, em không thả, em không hiểu, em cũng là phụ nữ như cô ấy, anh tại sao lại yêu cô ấy, coi như cô ấy từ khi vừa sanh ra đã là vị hôn thê của anh thì thế nào? Cô ta bỏ anh mười lăm năm, mười lăm năm này anh mỗi ngày đều suy nghĩ tới cô ấy, nhớ tới cô ấy, nhưng cô ấy có không? Anh đã bao giờ hỏi cô ấy xem cô ấy có từng nghĩ tới anh một ngày nào không?"
Lời Tuyết Nhi làm cho thân thể Hàn Đông Liệt đột nhiên cứng đờ, suy nghĩ chợt trở nên trống rỗng. Cái vấn đề này, hắn vẫn luôn rất muốn hỏi, nhưng rồi lại không dám hỏi .
Mười lăm năm. . . . . . Hơn năm ngàn ngày đêm. . . . . . Em có từng nghĩ tới tôi từng giây từng phút không?
"Anh Đông Liệt một cô gái vô tình như vậy, anh không nên yêu cô ấy. . . . . . Không đáng giá. . . . . . Không đáng giá !" hai cánh tay Tuyết Nhi ôm chặt lấy hắn, muốn cho hắn cảm nhận được, mình mới là người có thể cả đời bên hắn.
Nhưng Hàn Đông Liệt lại kéo tay của cô ra, dùng âm thanh bi thương dịu dàng nói, "Không có biện pháp. . . . . . Tôi chính là yêu cô ấy. . . . . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...