Nghe có tiếng gọi, Hàn Đông Liệt cau mày, mở ra hai mắt, có chút phiền lòng buông Âu Thiển Thiển ra.
Âu Thiển Thiển vội vàng xuống giường, sửa sang lại quần áo đang xốc xếch, sau đó đi tới cửa phòng, mở cửa ra. Mà đập vào mắt là ba người. . . . . .
Tuyết Nhi, Thừa Vũ, còn có. . . . . .
Cô đột nhiên trợn to đôi mắt, thân thể có chút run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra từ sau lưng!
Anh ta. . . . . . Anh ta sao lại tới?
Cô đứng sững sờ ở cửa, đưa lưng về phía mọi người, cúi đầu thật sâu, không ai nhìn thấy nét mặt của cô, cũng không người nào biết tâm tư cô hiện đang như thế nào!
"Anh Đông Liệt, chân của anh không sao chứ? Em thật lo lắng cho anh đấy!" Tuyết Nhi đi đến bên giường, quan tâm hỏi thăm.
"Tôi không sao, mấy ngày nữa là có thể xuất viện!" Hàn Đông Liệt trả lời xong, tầm mắt liền chuyển đến Thừa Vũ, giọng điệu không vui nói, "Vì sao anh cũng tới?"
"Ha ha ha. . . . . ." Thừa Vũ khẽ cười nói, "Tôi đương nhiên là quan tâm cậu, chỉ là, quan trọng nhất là muốn gặp cô Âu một chút!"
Hàn Đông Liệt khẽ nheo mắt nhìn hắn, hai mắt lạnh lẽo phóng ra tia nhìn sát khí quan sát
Tuyết Nhi thấy dáng vẻ đối địch của bọn họ, không khỏi cong miệng lên nói, "Anh Đông Liệt, thật xin lỗi, đều là lỗi của em, nếu như không phải là em mời anh đến tham gia sinh nhật của em, thì anh cũng sẽ không như vậy, Tuyết Nhi thật xin lỗi anh, thật xin lỗi. . . . . ." Nói xong, trong hốc mắt của cô liền ngấn nước.
"Chân của tôi không liên quan tới em!" Hắn vuốt đầu của cô an ủi, tầm mắt khẽ nâng lên hướng về Âu Thiển Thiển còn đứng ở cửa, chợt có một loại sát khí ở trong phòng lan tràn, hắn quay đầu, nhìn về phía một người đàn ông xa lạ bên trong phòng, tầm mắt của hắn đang chăm chú nhìn chằm chằm Âu Thiển Thiển đang đứng ở cửa, to gan nhìn cô.
"Anh ta là ai?" Hắn hỏi.
Mọi người dời tầm mắt về phía người đàn ông xa lạ, Tuyết Nhi bước tới cạnh bên anh ta, cười giới thiệu, "Anh ấy tên là Lôi Minh, là em mời anh ấy tới giúp anh Đông Liệt đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc, anh Đông Liệt mấy ngày nay đều phải nằm viện, cho nên em giúp anh tìm anh ấy, anh ấy rất lợi hại , nhất định có thể xử lý công việc của tập đoàn Hàn Thiên vô cùng tốt, hơn nữa em cũng đã nói với bác Hàn, bác cũng đồng ý, cho nên anh Đông Liệt, hiện tại anh chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được rồi, không cần quan tâm chuyện của công ty rồi !"
Ánh mắt Lôi Minh cuối cùng từ trên người Âu Thiển Thiển di chuyển, nhìn về phía người đang nằm giường- Hàn Đông Liệt, lạnh lẽo mở miệng nói, "Xin chào, Hàn tổng, tôi là Lôi Minh!"
Một câu đơn giản, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy âm trầm đáng sợ, dáng vẻ của hắn, thanh âm của hắn, cùng ánh mắt của hắn căn bản giống người của thế giới này, mà giống như sứ giả tới từ địa ngục.
Hàn Đông Liệt nhíu chặt chân mày, nhìn Âu Thiển Thiển đứng ở cửa không nhúc nhích, sau đó ánh mắt lần nữa chuyển dời đến Lôi Minh, chất vấn, "Mọi ngươi nghĩ vậy sao?"
Lôi Minh như ma quỷ, hai mắt nhìn về phía Âu Thiển Thiển, trong nháy mắt thay đổi nóng bỏng lên, khuôn mặt cứng nhắc hơi cười cười , nói, "Chúng ta là bạn lâu năm, đúng không? Bảo bối!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...