Bệnh viện
Hàn Đông Liệt lại nằm ở trên chiếc giường trắng như tuyết một lần nữa, đùi phải lại một lần nữa băng bó thạch cao, cũng may là lúc trước chỉ bị nứt xương một chút, cũng không quá nghiêm trọng.
Âu Thiển Thiển mở mắt thật to, nhìn chằm chằm người đang nằm ở trên giường bệnh, hung hăng nói "Đúng là anh muốn nửa đời sau của anh bị què? Anh không muốn điều trị chân phải hay sao?"
Hàn Đông Liệt nhắm mắt, khóe miệng nở nụ cười, làm bộ không nghe thấy!
Âu Thiển Thiển thật sự bị người đàn ông này làm cho tức chết, bác sĩ vừa mới nói, chân của hắn vốn đã tốt rồi, nhưng lại bị thương nghiêm trọng mới dẫn tới như vậy. Hắn là một người ngồi tít trên cao, có ai dám đụng đến hắn đâu, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, là chính hắn tự làm.
"Hàn Đông Liệt, nếu như anh tái phạm lần nữa, tôi sẽ mặc kệ anh!" Cô đã không còn hơi sức chịu đựng khi hắn làm cô hoảng sợ, tại sao mười lăm năm không gặp người đàn ông này lại trở thành một người điên cuồng tự làm khổ mình? Hơn nữa đều là bởi vì cô mới biến hắn thành như vậy.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì?
Hàn Đông Liệt từ từ mở ra hai mắt, nhìn vẻ mặt tức giận cô nói "Cho tới bây giờ tôi cũng không cần ai chăm lo cho tôi, là em tự mình dính sát lấy tôi đấy!"
Dính sát? Người đàn ông này dám dung từ "Dính sát" này?
Có chết cô cũng. . . . . .
"Được!" Âu Thiển Thiển tức giận vì đã hết ý kiến, "Anh cứ từ từ nằm ở chỗ này đi, tôi đi về!"
"Vậy cũng được, tôi cũng trở về!" Hàn Đông Liệt ngồi dậy, đang muốn xuống giường.
"Anh điên rồi? Chân của anh không thể cử động được, ngoan ngoãn nằm ở đây cho tôi!"
"Vậy em ở lại sao?"
"Tôi. . . . . ." Âu Thiển Thiển đột nhiên á khẩu, cuối cùng chỉ có thể gật đầu than thở nói, "Tôi không đi về, anh mau nằm xuống đi!"
Người đàn ông như vậy, rốt cuộc muốn cô phải làm sao đây?
Hàn Đông Liệt cười hả hê, từ từ nằm lại giường, sau đó cực kỳ tự nhiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói"Bảo bối của tôi, chúng ta có thể cùng nhau ngủ ở giường đơn, tôi thật là có duyên với giường đơn nha!"
Đổ mồ hôi !©¸®! Âu Thiển Thiển đã không biết dùng ngôn ngữ nào để hình dung loại người như hắn, không muốn cùng hắn gay gắt, không muốn cãi nhau với hắn nữa, thật mệt chết cô rồi! Cởi giày cao gót, nghiêng người nằm ở một bên giường.
Ngủ đi, mệt rồi. . . . . . Thật mệt chết đi. . . . . .
Hàn Đông Liệt ôm chặt cô từ phía sau, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói "Về sau không cho phép em cùng người đàn ông khác đi cùng, em chỉ cần vẫn sống ở bên cạnh tôi là được rồi, biết không?"
". . . . . ." Âu Thiển Thiển không trả lời, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp, hai người nặng nề ngủ, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đột nhiên cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa "Cộc cộc cộc", Âu Thiển Thiển buồn bực nhíu mày, vuốt vuốt mắt, vừa định xuống giường, lại bị người ôm vào lòng, thật chặt không buông tay.
"Anh làm gì đấy à? Mau buông tay, có người đến rồi!" Nàng nguyền rủa hắn.
"Tôi mặc kệ, tôi ngủ, ngủ tiếp một chút!" Hàn Đông Liệt lại ôm chặt cô, không để cho cô giãy giụa.
"Cộc cộc cộc" cửa phòng bị gõ vang một lần nữa, sau đó là giọng nói ngọt ngào của Tuyết Nhi, "Anh Đông Liệt, Tuyết Nhi tới thăm anh, anh ở đâu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...