"Chuyện của người khác không có liên quan tới tôi!" Hàn Đông Liệt gương mặt lạnh lùng, ngoại trừ cô ra, hắn đối với tất cả mọi chuyện đều không có hứng thú.
Âu Thiển Thiển hung hăng nhìn chằm chằm hắn, cô không thể nói tất cả sự thật cho hắn biết, nói cho hắn biết vợ sắp cưới của hắn đang ở phòng bệnh bên cạnh, nói cho hắn biết cô gái kia lặng lẽ yêu hắn hơn mười lăm năm, nói cho hắn biết cô gái kia lúc sắp chết vẫn không quên để cô chăm sóc thật tốt hắn.
Không có tính người !!!
Cô thầm mắng hắn như vậy.
"Hàn Đông Liệt, anh thật sự là loại người vô tình, tôi thật sự, thực thực thực . . . . . . ghét nhất loại người đàn ông như anh!"
Hàn Đông Liệt nhíu mày nhìn cô đang tức giận, ung dung hỏi, "Vậy em thích người đàn ông như thế nào?"
"Dịu dàng, chăm sóc, yêu thương, vừa thân sĩ lại có phong độ, chung tình, tính tình bình thường, thế nào cũng hoàn toàn trái ngược với người đàn ông như anh!"
Nghe được lời của cô, Hàn Đông Liệt trên mặt thoáng hiện lên vẻ tức giận, nhưng lại che giấu một tầng đỏ ửng. Hắn cuối mặt xuống không nhìn tới mặt của cô, lúng túng mở miệng nói, "Vậy. . . . . . Nếu như mà tôi biến thành người đàn ông như vậy, em. . . . . . Sẽ thích tôi sao?"
Hắn còn xấu hổ cái gì nữa chứ? Âu Thiển Thiển nghi ngờ nhìn anh ta, hoàn toàn cũng không ngờ, anh ta cũng có lúc không tự nhiên như vậy, lần này bị tai nạn xe, thật sự chính là để cho cô mở rộng tầm mắt rồi, thì ra là hắn cũng có nhiều vẻ mặt thú vị như vậy, dù sao thì hắn cũng là một người bình thường, không hề giống lời đồn đãi là dạng người vô cùng lạnh nhạt!
"Ừm. . . . . ." Âu Thiển Thiển cố ý kéo dài, sau đó gật đầu nói, "Nếu như anh thật có thể thay đổi, vậy tôi sẽ xem xét một chút!"
Han Đông Liệt đột nhiên giật mình, thì ra hắn vẫn có cơ hội, thật tốt quá!
"Khụ!" Hắn ho nhẹ một tiếng, che đậy thái độ vui mừng của mình, sau đó cố gắng dịu dàng nói, "Vậy. . . . . . em mới vừa nói cô gái kia đáng thương như thế nào? Nếu như có thể giúp chút gì, tôi sẽ cố gắng thử gặp mặt một chút!"
"Có thật không?" Âu Thiển Thiển vui mừng nhìn hắn, đột nhiên sau đó nhào về phía hắn, dựa vào bộ ngực của hắn, vui vẻ nói, "Hàn Đông Liệt, anh có lúc cũng vô cùng đáng yêu nha, ha ha ha. . . . . ."
Ách. . . . . . Hàn Đông Liệt hơi có chút buồn bực, cái này ôm nhau sao, hắn dựa sát vào, nhưng mà. . . . . .
"Đáng yêu coi như xong, tôi ghét cái từ này!" Một người đàn ông sao có thể bị nói là đáng yêu, huống chi hắn còn là người đàn ông nổi tiếng, Hàn Đông Liệt.
"Được được được, anh không phải đáng yêu, anh rất tuấn tú nha ! Rất đẹp trai!" Thật không ngờ hắn rút lui dễ dàng như vậy, cô thật sự rất vui vẻ, rốt cuộc có thể để cho bọn họ gặp mặt, chị nhất định sẽ rất vui vẻ, rất vui vẻ đó nha!
Thật là nhớ, nhìn cô ấy biến mất mười lăm năm, từ trong nội tâm phát ra nụ cười vui vẻ!
Hàn Đông Liệt trên mặt ửng hồng dần dần lan đến mang tai, cho đến giờ hắn cũng không để cho cô gái nào ôm qua, cho tới bây giờ cũng sẽ không ôm bất kỳ cô gái nào, cũng chỉ có cô mà thôi. Thân thể của cô gái này thật sự là mềm mại , rất thoải mái, nếu như không phải là hắn khắp người bị thương, hắn nhất định sẽ lập tức đem cô áp đảo!
Đáng chết !!!
Cố gắng giấu vẻ bất an, hắn khôi phục lại tính tình nóng nảy, cúi đầu nói, "Cô gái chết tiệt, em đụng phải vết thương của tôi rồi, mau đi xuống cho tôi, hơn nữa tôi muốn em đem chuyện của cô gái kia nói lại một lần, tôi ghét người phụ nữ nói nhiều!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...