Sáng sớm, hai người cùng nhau rời giường, không khí vô cùng mập mờ, so với thường ngày hài hòa hơn rất nhiều, họ không hề gây gổ.
“Cái này cho anh!” Âu Tiểu Thiển đột nhiên cầm lấy tay anh, sau đó đặt một hộp nhỏ trong lòng bàn tay.
“Cái gì đây?” Anh nhìn cái hộp, tò mò hỏi.
Âu Tiểu Thiển vừa đi khỏi phòng vừa lớn tiếng nói, “Không biết!”
Hàn Đông Liệt tò mò mở chiếc hộp ra, bên trong là một viên bảo thạch màu đen, không, viên này không phải bảo thạch, viên kia đã đưa Âu Thiển Thiển.
Anh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cô đi mất, trong lòng vui vẻ không cách nào tả nổi.
Cô đã từng cho chị gái yêu quý nhất, giờ lại đưa vật quý giá nhất của mình cho anh, khác nào khẳng định hiện tại trong lòng cô đã có chỗ cho anh?
Buổi sáng, bên bàn ăn, ba người cùng nhau ăn cơm, Lê Thư Nhã làm người khác giật mình nói.
“Mẹ đã chọn được ngày tốt, là tháng sau!”
“Tháng sau?” Âu Tiểu Thiển cùng Hàn Đông Liệt đồng thanh.
Lê Thư Nhã tò mò nhìn hai người, hỏi, “Thế nào? Là nhanh, hay là chậm?”
“Nhanh!”
“Chậm!”
Âu Tiểu Thiển và Hàn Đông Liệt mỗi người một ý nói ra, sau đó hai người quay đầu nhìn nhau, buổi sáng hài hòa nhanh chóng biến mất.
“Nếu như muốn kết hôn, phải đợi ba tháng sau, bằng không tôi cũng không lấy anh!”
“Cái gì? Ba tháng? Một ngày cũng đã chậm, hiện tại anh trói em đi ký tên, kết hôn tiết kiệm, trực tiếp coi như em tính, dù sao em là vợ anh không phải chuyện một ngày hai ngày!”
“Anh nói gì? Đồ khốn kiếp, tôi không muốn lấy anh, tôi tuyệt đối không lấy anh”
“Em không thể cự tuyệt!”
“Tôi không muốn!”
“Phản đối vô hiệu…”
Buổi sáng đẹp trời cứ như vậy trôi đi, mà trải qua một tháng, cuộc sống của hai người họ vẫn như cũ ồn ào, không hề nhàm chán, cuối cùng bọn họ quyết định một tháng sau kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng.
Buổi tối trước hôn lễ, có người gọi cho Âu Tiểu Thiển, cô nhận điện thoại, khẩn trương nói, “Tra được chưa?”
Điện thoại truyền đến thanh âm của Three, đã tra được, có thể ra ngoài gặp mặt không?
“Không thể nói qua điện thoại sao? Nhất định phải gặp mặt?” Ngày mai cô sẽ kết hôn, nếu giờ ra ngoài Hàn Đông Liệt biết sẽ có chuyện.
Ừ, có một số việc vô cùng quan trọng, hơn nữa trong điện thoại không nói được, cô không thể ra ngoài sao? Nếu không đợi cô có thời gian rồi nói?
“Không được, tôi đi ngay bây giờ, anh ở đâu?” Âu Tiểu Thiển nghĩ qua, cảm thấy cần phải làm rõ chuyện này trước, có lẽ vì trong lòng cô vẫn còn nghi ngờ, cô sợ Hàn Đông Liệt cùng chuyện xưa có quan hệ, kết hôn sau này sẽ hối hận? Mặc dù vẫn biết điều đó là không thể, lúc đó anh chỉ là đứa trẻ.
Anh cho địa chỉ, sau đó Âu Tiểu Thiển rón rén ra cửa, nhưng đúng lúc lại chạm mặt Hàn Đông Liệt vừa mới tắm xong bước ra.
“Em đi đâu?” Nhìn bộ dạng cô, Hàn Đông Liệt không khỏi tò mò.
“À… Em… Em…” Âu Tiểu Thiển do dự, động não nghĩ ra các loại lý do.
“Em rốt cục muốn đi đâu? Không thể nói cho anh biết sao?” Thấy cô do dự, anh càng thêm ngờ vực.
“Em…” Âu Tiểu Thiển đột nhiên ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười nói, “Em muốn về biệt thự nhà họ Âu một chuyến.”
“Em về đó làm gì?” Mai là ngày trọng đại, cô lại tự nhiên muốn về nơi đó, chuyện này thực kỳ quái.
“Bởi vì chúng ta sẽ lấy nhau, cho nên em có rất nhiều chuyện muốn nói với ba mẹ, còn có chị, anh cũng biết nhà là nơi lưu giữ ký ức đẹp đẽ nhất của họ, cho nên muốn đi nhìn lại một chút, báo cho họ biết tin vui của chúng mình!” Cô cười nói, dùng kỹ xảo đã học được năm nào, cố gắng diễn đạt.
“Vậy anh đi với em?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...