Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Hàn Đông Liệt căng cứng người, buông mắt nhìn cô nói, “Tại sao?”

“Tại sao? Không có nguyên nhân, dù sao anh không được đụng vào tôi!” Cô giận đến nỗi mặt đỏ bừng, dùng sức đẩy anh, nhưng anh lại không nhúc nhích.

Hàn Đông Liệt co tay, thu hẹp khoảng cách hay người, “Không có nguyên nhân, anh không chấp nhận!”

“Anh…Anh…” Âu Tiểu Thiển tức giận không biết nên nói gì, bắt đầu rối loạn rống
lên, “Tôi không phải vợ anh, cũng không phải bạn gái của anh, không là
gì của anh hết, sao lại đụng tôi? Anh ở đây làm xằng làm bậy, tôi sẽ
kiện anh, nhất định làm cho anh vô tù, anh có nghe không, những lý do
này đủ chứ?”

“Không đủ!” Anh cười gian nhếch khóe miệng, “Mấy lý
do vớ vẩn này không được chấp nhận, khi nào em chịu nói lời thật lòng,
lúc đó anh mới nghe, biết chưa?”

Anh nói xong, cố ý hôn nhẹ môi cô, sau đó nhìn cô cười hì hì!

“Hàn Đông Liệt, anh đừng mơ tưởng tôi sẽ nói tôi yêu anh, tốt hơn anh nên từ bỏ đi!” Cô đột nhiên hung hăng gầm gừ, giống như đang tuyên thệ.

Nhưng Hàn Đông Liệt lại hớn hở, cúi đầu tựa vào trán cô nói, “Bà xã, em vừa nói ba chữ kia đó thôi, anh nghe rõ ràng, ừ ừ, rất rõ ràng luôn, em nói em yêu anh!”

“Anh…”

“Anh là tên vô lại, anh biết, em không cần nói nữa!”

“Tôi…”


“Em rất tức giận, anh cũng biết rõ, đừng phủ nhận, anh sẽ dỗ em vui vẻ!”

“…” Âu Tiểu Thiện tức giận cắn môi dưới, không nói lời nào, chỉ hung hăng
nhìn anh chằm chằm. Thật không thể hiểu nổi người đàn ông này, tại sao
lại trở nên vô lại, bá đạo như vậy? Rốt cục ai dạy anh dùng chiêu này?

Hàn Đông Liệt vui vẻ nhìn cô, đột nhiên buông tay ra, đè lên người cô, sau
đó giở trò lộn xộn, còn mập mở nói bên tai cô, “Không cho anh đụng em…
Cả đời này cũng không làm được!”

Cô vô lực chống cự, không phải vì bị anh kiềm chế, mà bởi vì lòng cô cảm giác được chút xíu ngọt ngào…

Ngày hôm sau, tại tập đoàn Hàn Thiên, phòng tổng giám đốc

Tuyết Nhi bưng một tách cà phê, không gõ cửa, vui vẻ tiến vào, thấy Hàn Đông
Liệt đang vùi đầu nhìn văn kiện, cô lặng lẽ đi tới trước bàn, nhẹ nhàng
để cà phê xuống, sau đó đột nhiên mở miệng nói, “Anh Đông Liệt, cà phê
ngon lắm!”

Hàn Đông Liệt đột nhiên ngẩng đẩu lên, lạnh lùng tức
giậc nhìn cô nói, “Vào phòng làm việc của người khác thì phải gõ cửa,
ngay cả điều cơ bản như vậy em cũng không biết sao?”

Tuyết Nhi bị ánh mắt của anh hù dọa, hoảng sợ cúi đầu nói, “Thật xin lỗi!”

Cô chỉ muốn làm cho anh vui, lúc nhỏ cô cũng thường như vậy, mỗi lần anh
đều mỉm cười xoa đầu cô nói, “Bé gái nghịch ngợm”, nhưng lần này sao anh lại tức giận?

Nhìn vẻ mặt vô tội của cô, Hàn Đông Liệt thở dài
nói, “Thôi được, không sao! Em lần đầu tiên đi làm, anh sẽ cho người dạy em thư ký nên làm những gì!”

“Cám ơn anh Đông Liệt!” Cô ngoan ngoãn trả lời, chỉ sợ lại chọc giận anh.

Đúng lúc này cửa phòng làm việc bị gõ vang, “Cốc cốc cốc!”

“Vào đi!”

Cửa được mở ra, Giang Minh Húc cười hì hì đi vào, Hàn Đông Liệt thấy anh, trong lòng liền nảy sinh một ý nghĩ!


Hàn Đông Liệt căng cứng người, buông mắt nhìn cô nói, “Tại sao?”

“Tại sao? Không có nguyên nhân, dù sao anh không được đụng vào tôi!” Cô giận đến nỗi mặt đỏ bừng, dùng sức đẩy anh, nhưng anh lại không nhúc nhích.

Hàn Đông Liệt co tay, thu hẹp khoảng cách hay người, “Không có nguyên nhân, anh không chấp nhận!”


“Anh…Anh…” Âu Tiểu Thiển tức giận không biết nên nói gì, bắt đầu rối loạn rống
lên, “Tôi không phải vợ anh, cũng không phải bạn gái của anh, không là
gì của anh hết, sao lại đụng tôi? Anh ở đây làm xằng làm bậy, tôi sẽ
kiện anh, nhất định làm cho anh vô tù, anh có nghe không, những lý do
này đủ chứ?”

“Không đủ!” Anh cười gian nhếch khóe miệng, “Mấy lý
do vớ vẩn này không được chấp nhận, khi nào em chịu nói lời thật lòng,
lúc đó anh mới nghe, biết chưa?”

Anh nói xong, cố ý hôn nhẹ môi cô, sau đó nhìn cô cười hì hì!

“Hàn Đông Liệt, anh đừng mơ tưởng tôi sẽ nói tôi yêu anh, tốt hơn anh nên từ bỏ đi!” Cô đột nhiên hung hăng gầm gừ, giống như đang tuyên thệ.

Nhưng Hàn Đông Liệt lại hớn hở, cúi đầu tựa vào trán cô nói, “Bà xã, em vừa nói ba chữ kia đó thôi, anh nghe rõ ràng, ừ ừ, rất rõ ràng luôn, em nói em yêu anh!”

“Anh…”

“Anh là tên vô lại, anh biết, em không cần nói nữa!”

“Tôi…”

“Em rất tức giận, anh cũng biết rõ, đừng phủ nhận, anh sẽ dỗ em vui vẻ!”

“…” Âu Tiểu Thiện tức giận cắn môi dưới, không nói lời nào, chỉ hung hăng
nhìn anh chằm chằm. Thật không thể hiểu nổi người đàn ông này, tại sao
lại trở nên vô lại, bá đạo như vậy? Rốt cục ai dạy anh dùng chiêu này?

Hàn Đông Liệt vui vẻ nhìn cô, đột nhiên buông tay ra, đè lên người cô, sau
đó giở trò lộn xộn, còn mập mở nói bên tai cô, “Không cho anh đụng em…
Cả đời này cũng không làm được!”

Cô vô lực chống cự, không phải vì bị anh kiềm chế, mà bởi vì lòng cô cảm giác được chút xíu ngọt ngào…


Ngày hôm sau, tại tập đoàn Hàn Thiên, phòng tổng giám đốc

Tuyết Nhi bưng một tách cà phê, không gõ cửa, vui vẻ tiến vào, thấy Hàn Đông
Liệt đang vùi đầu nhìn văn kiện, cô lặng lẽ đi tới trước bàn, nhẹ nhàng
để cà phê xuống, sau đó đột nhiên mở miệng nói, “Anh Đông Liệt, cà phê
ngon lắm!”

Hàn Đông Liệt đột nhiên ngẩng đẩu lên, lạnh lùng tức
giậc nhìn cô nói, “Vào phòng làm việc của người khác thì phải gõ cửa,
ngay cả điều cơ bản như vậy em cũng không biết sao?”

Tuyết Nhi bị ánh mắt của anh hù dọa, hoảng sợ cúi đầu nói, “Thật xin lỗi!”

Cô chỉ muốn làm cho anh vui, lúc nhỏ cô cũng thường như vậy, mỗi lần anh
đều mỉm cười xoa đầu cô nói, “Bé gái nghịch ngợm”, nhưng lần này sao anh lại tức giận?

Nhìn vẻ mặt vô tội của cô, Hàn Đông Liệt thở dài
nói, “Thôi được, không sao! Em lần đầu tiên đi làm, anh sẽ cho người dạy em thư ký nên làm những gì!”

“Cám ơn anh Đông Liệt!” Cô ngoan ngoãn trả lời, chỉ sợ lại chọc giận anh.

Đúng lúc này cửa phòng làm việc bị gõ vang, “Cốc cốc cốc!”

“Vào đi!”

Cửa được mở ra, Giang Minh Húc cười hì hì đi vào, Hàn Đông Liệt thấy anh, trong lòng liền nảy sinh một ý nghĩ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận