Âu Tiểu Thiển hơi
nhíu mày, dạo gần đây thấy Three hơi kỳ quái, thường thì anh ấy sẽ không ra ngoài, hơn nữa khi hành động cũng đều cho cô biết, nếu có việc gấp
ra ngoài sẽ nhờ người khác báo hoặc đích thân gọi điện, nhưng hiện tại
không thấy bóng dáng anh, mọi người tìm cũng không thấy.
Càng nghĩ càng thấy bất an, cô vội vàng lấy di động ra gọi cho anh, nhưng điện thoại ở bên tai thật lâu cũng không kết nối được.
Anh đi đâu? Chuyện như vầy chưa từng xảy ra!
Hàn Đông Liệt bắt gặp vẻ mặt khẩn trương của cô, nhớ lại lời Three nói với mình lúc sáng, lòng cũng đã sáng tỏ.
Anh đến bên cạnh, đặt một bàn tay lên bả vai cô, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Âu Tiểu Thiển hơi lắc đầu, hốt hoảng nói: “Không, không có gì!”
“Nếu như có chuyện, em có thể nói với anh!” Anh cố ý nói như vậy, lại không
kể với cô chuyện lúc sáng, bởi anh đã có sẵn một kế hoạch trong đầu.
Lúc này Âu Tiểu Thiển không để tâm đến lời của anh, trong lòng bất an không thôi! Three rốt cục đi đâu?
Một giờ, hai giờ, ba giờ… Thời gian chậm rãi trôi qua, đến tận lúc khuya!
“Cốc cốc cốc!” Cửa phòng Hàn Đông Liệt bị ai đó gõ.
Anh nằm trên giường nhưng không ngủ, tựa như đoán trước sẽ có người tới tìm, nên luôn chờ đợi.
Chậm rãi bước tới, mở cửa ra, nhìn hình dáng nhỏ nhắn của Âu Tiểu Thiển, anh nói: “Sao vậy? Trễ như vầy còn tới, muốn mê hoặc anh sao?” Anh cố ý nói giỡn.
Âu Tiểu Thiển ngẩng đầu nhìn anh, nhíu mày thật chặt nói: “Xem ra tôi tìm không đúng người, xin lỗi đã quấy rầy anh nghỉ ngơi!”
Cô nói xong muốn xoay người đi thì cánh tay liền bị Hàn Đông Liệt giữ lại, kéo cả người cô vào trong lòng, nói bên tai cô: “Bà xã, rốt cục đã có
chuyện gì? Vì sao lại mang vẻ mặt như vậy đến tìm anh?”
Bị anh ôm như vậy, Âu Tiểu Thiển cảm thấy an tâm, vùi đầu vào lồng ngực của anh,
nói nhỏ: “Không tìm thấy Three, tôi rất sợ nhỡ anh ấy gặp chuyện không
hay!”
Gần đây anh ấy âm thầm hành động, cô vừa gọi điện về
Thiên quốc gia, không ai biết anh ấy đi đâu, boss còn nói Three muốn rời khỏi Thiên quốc gia, đã từ chức trợ thủ.
Vì sao anh lại gạt cô?
Rốt cục anh muốn làm gì? Vì sao lại đột ngột biến mất? Vì sao không nói
cho cô? Anh như người thân của cô, vửa như bằng hữu, vừa như anh trai,
nhưng lại đột nhiên biến mất, là vì sao?
Hàn Đông Liệt ôm cô đang run rẩy ở trong lòng mình, cúi đầu thương tiếc nhìn cô nói: “Em không
cần lo lắng, thực ra sáng nay anh ấy có đưa cho anh một phong thư, có
thể bên trong sẽ có manh mối!”
Âu Tiểu Thiển kinh ngạc đẩy anh ra, kích động nói: “Cái gì? Thư? Ở đâu? Mau đưa tôi!”
Thấy cô phản ứng thái quá, Hàn Đông Liệt có chút ghen tuông, không khỏi nhíu mày nói: “Anh sẽ đưa em, nhưng phải đáp ứng anh một chuyện!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...