“không cần, không cần, không cần, không cần nói nữa…” U Thiển Thiển giống như điên chạy ra khỏi nhà họ Hàn, trong đầu không ngừng lặp lại hai câu nói.
“… Cho nên Tiểu Thiển, em phải đồng ý với chị, không thể cướp anh ấy đi, chỉ có anh ấy là không thể…”
“… Tiểu Thiển, tôi yêu em, tôi yêu em, tôi yêu em…”
“… Cho nên Tiểu Thiển, em phải đồng ý với chị, không thể cướp anh ấy đi, chỉ có anh ấy là không thể…”
“… Tiểu Thiển, tôi yêu em, tôi yêu em, tôi yêu em…”
“Đừng nói nữa, không được nói nữa…” cô nhìn lên trời hét lớn, nhưng hai câu nói này vẫn không ngừng xuất hiện, đầu của cô sắp nổ tung!
cô không thể yêu người đàn ông kia, nhưng tuyệt đối không được, nhưng cô lại quản không được trái tim mình, làm thế nào? Làm thế nào?
Đột nhiên cô dừng bước, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, sau đó đưa tay đến lỗ tai, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ, sau đó dùng tay còn lại lấy viên thuốc màu trắng ra.
Hai mắt ngơ ngác nhìn viên thuốc kia. Chỉ cần uống hết nó sẽ không còn nghe những âm thanh như vậy, chỉ cần chết sẽ không khổ sở như vậy nữa, chỉ cần chết… Là tốt!
cô cứ nghĩ như vậy, sau đó cầm viên thuốc trên tay, từ từ, từ từ, cuối cùng khi cô để viên thuốc trên môi, chợt có một tiếng kêu, một người giữ cô lại, mà tay của cô cũng vì run rẩy mà làm mất viên thuốc màu trắng đó.
“cô gái chết tiệt, tại sao em lại muốn chạy?” Hàn Đông Liệt thở mạnh, đuổi theo cô.
U Thiển Thiển kinh ngạc nhìn hắn, sau đó hốt hoảng hắt hắn ra, quỳ hai chân trên mặt đất vừa tìm kiếm, vừa nói: “Thuốc của tôi, thuốc của tôi, thuốc của tôi…”
“Thuốc gì?” Hàn Đông Liệt tò mò ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt hốt hoảng của cô.
“Thuốc của tôi, thuốc của tôi, thuốc của tôi…” U Thiển Thiển không ngừng lặp lại những lời này.
“Rốt cuộc em muốn tìm thuốc gì? Tôi tìm giúp em?”
U Thiển Thiển đột nhiên cả kinh, lần nữa dùng hai tay đẩy hắn ra, hướng về phía hắn rống to, “không cần anh giúp, tôi không cần tìm anh, anh mau cút đi cho tôi, anh không cần đi theo tôi nữa, không cần quấn lấy tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi chán ghét anh, chán ghét anh, ở trên đời này, người tôi ghét nhất chính là anh!”
Tại sao lại là hắn? Tại sao hắn có thể vô ý cứu cô? Tại sao hắn nắm cô không thả? cô chịu đủ rồi… Muốn thế nào mới có thể không gặp lại người này, muốn thế nào mới có thể không bao giờ biết người này?
“U Thiển Thiển, rốt cuộc em muốn tới khi nào mới có thể thừa nhận? Em yêu tôi, chắc chắn em yêu tôi, thừa nhận đi, em yêu tôi!”
“không…” U Thiển Thiển lần nữa bịt lỗ tai, chạy như bay.
không được đuổi theo, không được đuổi theo nữa… cô sắp điên thật rồi!
“cô gái chết tiệt, em đứng lại đó cho tôi, em đứng lại cho tôi!”
Hai người một trước một sau chạy, đuổi theo nhưng ở một cái góc, U Thiển Thiển đụng vào một thân thể bền chắt, cô đột nhiên ngẩng đầu, thấy gương mặt của Lôi Minh.
“Dẫn tôi đi, dẫn tôi đi, xin hãy đưa tôi rời khỏi đây…” cô rơi lệ, khổ sở nói với hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...