Bên này Đường Duy đang bận cùng thầy dạy của mình trao đổi số hiệu công trình qua video, Đường Thi bên ngoài thì đang cùng Khương Thích chơi đấu địa chủ rất hăng say, Hàn Nhượng thì đang ở trong bếp bận nấu ăn, còn Đường Thi và Khương Khích ở ngoài bận tính tiền. Khắc Lý Tư và Vưu Kim, bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn, người làm anh nói: “Tại sao em lại thua tiền rồi?”
Người làm em hỏi ngược lại: “Anh không phải cũng thua tiền đó sao?”
“…” Hai anh em rơi vào im lặng, sau đó đồng thời cùng đưa ra câu hỏi cho Đường Thi và Khương Thích: “Hai người có phải là đang chơi gian lận không?”
“Haha!” Khương Thích cầm quân bài cười đắc thắng: “Kỹ năng thua kém hơn người ta, lại nói người ta chơi gian lận”.
Khắc Lý Tư rõ ràng là không phục: “Chơi lại chơi lại! Tôi không tin không thắng được hai người!”
Trong phòng khách tràn ngập tiếng hoan hô cười đùa, đúng lúc này, có người bấm chuông cửa. Đường Thi bỏ quân bài xuống đi ra mở cửa, không ngờ được người đến nhà lại là Tô Kỳ, anh ta xách rất nhiều thứ đứng ở bên ngoài cửa, khi nhìn thấy Đường Thi thì cười híp mắt: “ỞI Đêm giao thừa đến tìm hai người ăn cơm!”
Đường Thi nhìn trên trên dưới dưới cách ăn mặc của Tô Kỳ: “Không có việc gì quan trọng thì không đến gõ cửa, anh có việc gì?”
“Tôi đã nói rồi, đến tìm em ăn bữa cơm.”
Tô Kỳ đem các loại quà tặng nhét vào trong tay của Đường Thi: “Này, tay không đến nhà cũng không ổn, vậy nên cho em quà này.”
Đường Thi liếc mắt nhìn, những thứ đồ lặt vặt mà Tô Kỳ tặng còn rất nhiều, người đàn ông quen nhà quen đường đi vào phòng khách, giống như bước vào nhà của chính mình, thay giày xong, nhìn thấy Vưu Kim và Khắc Lý Tư đang ngồi ở trên số pha.
“Ô, cậu Kỳ!”
Vưu Kim chào hỏi một tiếng: “Thật là trùng hợp.”
“Anh Kim.”
Tô Kỳ cũng đi lên, cười đưa cho bọn họ một điểu thuốc: “Không ngờ được rằng năm nay mấy người cũng đến tìm Đường Thi để đón giao thừa?”
“Đúng vậy, chúng tôi ở lại Bạch Thành trong suốt tết âm lịch.” Vưu Kim cầm lấy điếu thuốc của Tô Kỳ đưa và châm lửa.: “Anh cũng đến đây với tư cách là khách à?
“Không sai.”
Tô Kỳ liếc nhìn ván bài, ngồi xuống vị trí trống sau khi Đường Thi rời đi, cầm lấy ván bài của cô: “Sao lại không tiếp tục? Tôi thay em đánh tiếp.”
Đường Thi tốn rất nhiều sức lực đem túi lớn túi nhỏ mà Tô Kỳ mang đến xách vào cửa, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Kỳ đang ngồi cùng mấy người bạn tốt của cô, giống như người nhà của mình, dáng vẻ thoải mái, bầu không khí hòa hợp, không thể không cảm thản trước hiệu quả làm quen của người này.
“Thứ gì vậy?” Hàn Nhượng tử phòng bếp bước ra, nhìn thấy Đường Thi đang xách rất nhiều túi, cảm thấy rất ngạc nhiên: “Em một mình mang những cái túi này về sao?
“Không phải.” Đường Thi lắc lắc đầu, cùng Hàn Nhượng, hai người cùng đồng lòng chuyển chúng vào phòng bếp: “Vừa nãy Tô Kỳ đến gõ cửa, đến ăn chực bữa tối giao thừa của chúng ta, thuận đường mang đến những thứ này.”
“Ô, Tô Kỳ.” Hàn Lập cười trộm: “Là cái người thích em đó có phải không?”
“Đừng giở trò nữa.” Đường Thi bị anh ta cười đến tức giận: “Mau đi, xem thử có nguyên liệu gì tươi ngon không?
“Có đấy, anh ta mang đến rất nhiều hải sản. Cá hồi, Sò đỏ, tôm hồng…”
Hàn Nhượng thở dài: “Những thứ này không rẻ, buổi tối có thể ăn sashimi Nhật Bản rồi, anh sẽ trộn bạch tuộc với mù tạt.”
Đường Thi vỗ vỗ lớp bụi ở trên người: “Ồ, tôm hồng nhớ rã đông nhiều một chút, em rất thích ăn nó. Trong tùi còn gì nữa vậy?”
“Nồi cơm điện máy lọc nước, máy xông tinh du..”
Hàn Nhượng sửng sốt, mấy cái túi lớn này, có hai cái tủi lớn là nguyên liệu, còn lại đều là đồ gia dụng.
“Tại sao anh ta lại tặng nhiều như vậy.” Hàn Nhượng vui mừng: “Giống như của hồi môn ấy nhớ.”
“Đùa thêm chút nữa là em đánh anh đó.”
Đường Thi giơ tay chọc Hàn Nhượng: “Mau mau, đem sổ sau đó chuyển qua đây, ôi! Còn cá thu, Duy rất thích ăn món này, buổi tối xem đầu bếp Hàn trổ tài.”
“Giao cho anh làm việc này, anh chắc chắn sẽ làm tốt nó, em đi ra ngoài chơi đi.”
Hàn Nhượng đẩy Đường Thi ra ngoài, sau đó liếc nhìn Khương Thích đang chơi vui vẻ ở bên ngoài, trong lòng có chút an tâm, trở lại phòng bếp tự mình mày mò.
Đường Thi cũng đem cái ghế khác chuyển đến bên cạnh Khương Thích rồi ngồi xuống, Tô Kỳ đang cầm bài của cô ta cùng ba người kia đánh rất nhiệt tình khí thế ngất trời, cô không chen vào được, nên thở dài bắt đầu nghịch điện thoại di động của mình.
Thật sự đối với việc Tô Kỳ đến thăm nhà, Đường Thi cũng có chút ngạc nhiên, nhưng mà giao thừa là thời khác đáng vui mừng, Tô Kỳ còn mang quà đến tận cửa tìm bọn họ chơi, không ra tay đánh người đang tươi cười, Đường Thi cũng không có lý do gì để đuổi anh ta về.
Suy cho cùng thì người ta vào đêm giao thừa vẫn còn nhớ tới mình.
Đường Thi vừa kiếm tra tin tức trên điện thoại di động, vừa thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn quân bài trên tay của bọn họ, sau đó Tô Kỳ nhờ vào những quân bài tốt của Đường Thi mà đã thắng, Khương Thích vừa hằn học vừa hung dữ nói: “Địa chủ chó gặm mà, !”
Tô Kỳ vui vẻ nói: “Ồ! Kỹ năng không bằng người!”
Khắc Lý Tư đối với Tô Kỳ vẫn còn có chút mâu thuẫn, bởi vì trước đây anh ta đã từng nhìn thấy Tô Kỳ, trong một lần dẫn Đường Thi đi dự họp ở trong hội trường. Khi đó, ánh mắt của Tô Kỳ nhìn Đường Thi khác với những người khác, vì vậy Khắc Lý Tự rất đề phòng anh ta.
Cảm thấy người trước mặt này rất có thể sẽ cướp đi tiểu bảo bối của nhà anh ta.
Sau đó, Hàn Nhượng dọn một bàn đồ ăn ra, đúng lúc Đường Duy từ trong phòng đi ra, khi nhìn thấy Tô Kỳ ở trong phòng khách, hai mắt của Đường Duy kinh ngạc vui mừng mà sáng lên: “Chú Tô, sao chú lại đến đây!”
“Ồ, nhóc con thối có nhớ chút không?”
Tô Kỳ đi tới xoa xoa tóc của Đường Duy: “Chú đến đây một lúc rồi, không thấy cháu ra đón tiếp chủ, một mình cháu ở trong phòng làm gì vậy?”
Đường Duy lè lưỡi: “Bí mật. Mà chú đến đến tìm mọi người để đón giao thừa sao ạ?”
“Thông minh.”
Tô Kỳ cười kéo Đường Duy đi tới bàn ăn: “Chú mang cho mọi người rất nhiều hải sản tươi ngon, đợi lát nữa có thể ăn sashimi.”
Hàn Nhượng đang bóp mù tạt, hỏi một câu: “Dùng tay bóp hay là cho vào tuýp?
“Cho vào tuýp đi, dùng tay bóp thì cay quá.”
Tô Kỳ giúp mọi người trả lời.
Một lúc sau, mọi người nhao nhao vào chỗ ngồi, vị trí của Hàn Nhượng và phương Thích ở cùng một chỗ, Tô Kỳ nhìn thấy bọn họ, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu với Đường Thi, ý là muốn hỏi cô, hai người bọn họ đã ở bên nhau rồi à?
Đường Thi đảo mắt khinh bỉ, kìm hãm lại tư tưởng nhiều chuyện của anh ta! Đừng nói quá nhiều về những chuyện không liên quan đến mình!
Tô Kỳ cong môi, Đường Duy ở bên cạnh nhận ra sự tương tác của bọn họ, che miệng cười, sau đó đối với Đường Thi nói: “Mẹ ơi, đây là lần đầu tiên chúng ta đón giao thừa có nhiều người như vậy.”
Đường Duy đã từng chỉ cùng Đường Dịch đón giao thừa với nhau, lúc đó Đường Thi vẫn còn đang ngồi tù, Đường Dịch đã ôm Đường Duy, nấu đồ ăn cho cậu bé, hai người cùng nhau ăn cơm, Đường Duy mỗi lần đều cảm thấy cô đơn mà muốn rơi nước mắt.
Nhà họ Đường chỉ có hai người bọn họ.
Sau đó, Đường Dịch biến mất, trên thế giới này chỉ còn lại Đường Thi và Đường Duy, bạn nhỏ càng cảm thấy cô đơn hơn, mỗi lần, thành viên trong gia đình đều không thể quây quần bên nhau,
Cuối cùng năm nay đón tết, có rất nhiều người ở bên cạnh cậu bé, cậu bé cảm thấy rất vui vẻ yên tâm. Tuy hiểu chuyện hơn những đứa trẻ bình thường, nhưng mà trong lòng cậu bé cũng cần tình yêu thương và bầu bạn như những đứa trẻ bình thường khác, Đường Thi sờ sờ mặt Đường Duy, mim cười: “Sau này mỗi năm đều sẽ có nhiều người cùng chúng ta đón Tết như vậy, có vui không?”
“Vui a!”
Đường Duy gắp một con tôm hồng cho Đường Thi: “Mẹ, ăn đi!”
Sau đó, Hàn Nhượng mở một chai rượu vang đỏ, tất cả mọi người trên bàn đều nâng ly rượu lên, tiếng hoan hô cười đùa va vào nhau, phát ra một âm thanh trong trẻo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...