Ý tứ này là ám chỉ Đường Thi nên ăn uống, ít nhất vì Đường Duy, cô cũng phải sống tốt lên.
Đường Thi không nói gì, nhưng lại lấy điện thoại di động của Lâm Từ gọi một bát cháo, Lâm Từ lại giúp cô đặt thêm một vài món ăn thanh đạm, sau đó chốt đơn.
Hôm nay chạng vạng, Bạc Dạ đến trường học đón
Đường Duy tan học, sau đó hai cha con một lớn một nhỏ
đi vào phòng bệnh. Đối với tất cả những chuyện khi gặp phải Tùng Lâm trước đó, bọn họ giống như cùng ước hẹn không hề đề cập tới, tựa như vốn dĩ chưa từng xảy ra, vì tất cả đều sợ việc đó lại kích thích đến Đường Thi. Lúc Đường Thi thấy Đường Duy, rõ ràng trên mặt có
cười, sau đó khi nhìn thấy Bạc Dạ phía sau Đường Duy, lại co rúm lại một chút. Sự bài xích này không rõ ràng, nhưng cũng đủ khiến Bạc Dạ đau đớn.
Anh đứng ở ngoài cửa, để Đường Duy đi vào trước, sau đó mới chậm rãi đi vào. Đường Thi ăn thức ăn, sắc mặt chuyển biến tốt đẹp lên chút, Giang Lăng nói mấy ngày gần đây tâm tình cô đã tốt hơn so với trước kia, không nên để cho Bạc Dạ làm điều gì khiến cô căng thẳng. Bạc Dạ nhớ tới lúc trước khi mang theo Đường Thi đi, lời nói của Tùng Tranh truyền tới tai anh, khiến cả người anh lạnh lẽo.
“Cậu Dạ, cậu có từng tưởng tượng ra, Đường Thi mà cậu ôm trong tay, lại không phải là Đường Thi không?”
Bạc Dạ không truy cứu đến cùng ý tứ của câu nói kia là gì, anh đã cắt đứt tất cả hợp tác với Tùng Lâm, trừ khi Tùng Lâm đưa ra lời xin lỗi khiến anh và Đường Thi vừa lòng, nếu không anh sẽ dùng tất cả lực lượng chèn ép Tùng Lâm.
Một Bạc Dạ không đáng sợ, Bạc Dạ và nhóm bạn bên cạnh anh mới đáng sợ, bọn họ gần như chính là toàn bộ trụ cột của Hải Thành, chỉ cần Bạc Dạ nói một tiếng, Tùng Lâm gần như không tìm được nhà thứ hai dám tiếp nhận tổ chức tẩy trắng của bọn họ.
Nhưng Bạc Dạ làm như vậy cũng sẽ để lại một hậu
quả không tốt, nếu thật sự động tới Tùng Lâm, vậy lũ dã thú tàn sát, đi ra từ trong biển máu giang hồ có lẽ sẽ thật sự lựa chọn một hồi quyết đấu đến mức người chết ta sống. Không chừng ngày nào đó sẽ bị cuốn vào một cuộc đấu súng đáng sợ, sau đó cá chết lưới rách.
Bạc Dạ quan sát vô cùng cẩn thận nhất cử nhất động của Tùng Lâm, buộc bọn họ thật chặt, chỉ sợ Đường Thi chịu uy hiếp.
Một cuộc gọi từ Tô Kỳ trước đó cũng khiến Bạc Dạ cảm thấy nghi hoặc trong lòng, anh ta nói, kho tư liệu DNA của Tùng Sam đã bị thao túng làm giả. Anh ta quả thật là người của Tùng Lâm, nhưng dường như có người cố tình đuổi Tùng Sam ra ngoài, khiến Tùng Tranh nghi ngờ thân phận của Tùng Sam.
Hơn nữa anh ta phát hiện, Tùng Tranh thuận tiện tra xét DNA của Đường Thi. Tô Kỳ hỏi anh, Đường Thi có thể có liên quan tới Tùng Làm hay không?
Sự tình liên quan đến chuyện này rất lớn, còn có quan hệ tới nhà họ Đường năm sáu năm trước, lúc ấy nhà họ Đường còn chưa phá sản, vừa lúc là thời điểm huy hoàng. Thế nhưng cùng lúc Đường Thi bị vào tù, nhà họ Đường cũng cửa nát nhà tan, hiện tại cha mẹ Đường Thi chạy trốn ở nơi nào cũng không biết, nếu thân phận của Đường Thi có nhầm lẫn, nhất định liên lụy tới đôi vợ chồng họ Đường kia.
Bạc Dạ cảm thấy nghi hoặc trước mắt càng ngày càng sầu, sau khi giải quyết vụ án Đường Thi năm đó lỡ tay giết người, trả lại cho cô sự trong sạch, phía sau lại lôi ra một bí ẩn càng lớn hơn, tất cả khởi điểm đều chỉ huớng về phía nhà họ Đường năm đó. Cuối cùng nhà họ Đường đã trải qua điều gì?
Đường Dịch đã chết, trên người anh ta có phải cũng mang theo bí ẩn giống như Đường Thi hay không?
Bạc Dạ đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy, nếu là thật sự, như vậy có người xuống tay vô số lần với Đường Thi, cũng đồng dạng sẽ có người vô số lần xuống tay với Đường Dịch.
Cái chết của Đường Dịch, nếu không phải ngẫu nhiên thi là ai âm thầm bày mưu. Đồng tử Bạc Dạ co rút lại một chút, hóa ra sau lưng còn có một đôi tay bóp chặt yết hầu người nhà họ Đường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...