Lúc Tô Kỳ đến phòng bệnh, Đường Duy nhỏ giọng nói: “Mẹ đang ở trong, chú chú ý một chút.”
Anh ta bỗng khẩn trương. Đường Thi mất trí nhớ, rốt cuộc là do bộ não bị tổn thương hay là do bị kích thích? Cô mất trí nhớ đến mức nào? Có khi nào quên cả mình luôn không? Đường Duy nói bởi vì Bạc Dạ làm hại Đường Thi nên Đường Thi quên Bạc Dạ. Tô Kỳ ngẫm lại ban đầu mình cũng chẳng đối xử tốt lành gì với cô, bắt đầu hoảng hốt. Có khi nào người phụ nữ vô lương tâm này cũng quên cả mình luôn không?
Anh đẩy cửa đi vào. Đường Thi đang đọc sách, cô đeo kính, mũi cao môi hồng, nghiêng mặt trông như một bức tranh yên bình. Nghe thấy tiếng động, Đường Thi ngầng đầu lên, mờ mịt nhìn người đàn ông con lai tuấn mỹ này. Tô Kỳ cảm thấy tình huống không đúng lắm, xoay người định bỏ chạy. Quả nhiên, anh ta nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Đường Thi vang lên: “Anh là ai nữa?”
Nữa? Tô Kỳ che mặt, quả nhiên, quả nhiên, Đường Thi đúng là đồ vong ân bội nghĩa, ngay cả mình cũng quên!
Đường Duy không nhịn được bật cười. Trên đường đi, Tô Kỳ còn đắc ý, nói Đường Thi quên Bạc Dạ vừa lúc cho mình thể hiện, ai dè tới trước mặt người ta, một câu anh là ai đã khiến anh ta đứng hình. Tại sao trong lòng cô, anh ta với Bạc Dạ lại là một loại người? Mặc dù là kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng ít ra… ít ra chuyện anh ta làm vẫn khác Bạc Dạ cơ mà! Rốt cuộc bộ não của Đường Thi có cấu tạo như thế nào, chịu đủ kích thích thì dứt khoát format, quên hết những kẻ từng đối xử tồi tệ với mình, trốn tránh, cắt bỏ hết… Quá đơn giản thô bạo.
Đường Thi nghiêng đầu nhìn người đàn ông con lại tuấn mỹ đứng ở cửa phòng bệnh. Tô Kỳ che mặt, vươn tay nói với Đường Thi: “Tôi là Tô Kỳ.”
“À.” Tô Kỳ? Nghe quen quen.
Chào anh.” Thái độ của Đường Thi không thay đổi, vẫn khiêm tốn lễ phép chào hỏi với anh ta: “Chào cậu Kỳ, Duy Duy, đây là bạn con hả?”
“Đúng vậy.” Đường Duy kéo Tô Kỳ tiến lên: “Mẹ à, đây cũng là bạn mẹ trước kia.”
Nhắc tới trước kia, sắc mặt Đường Thi thay đổi, lập tức nói: “Xin lỗi anh… Bác sĩ nói ký ức của tôi bị tổn thương tạm thời, có lẽ sẽ bỏ sót mấy người trước kia từng quen, cho nên… Tôi sẽ nhanh chóng nhớ lại, mong anh thông cảm.”
Nói cứ như cô có lỗi với anh ta, quá khách sáo, quá xa lạ. Tô Kỳ không chịu nổi thái độ của Đường Thi, bèn ngồi xuống bên giường cô, hạ giọng nói: “Cô thật sự quên tôi à?”
Đường Thi nhìn anh ta: “Anh đẹp trai, có lẽ tôi nhất thời không nhớ lại.”
Cô ấy kêu mình là gì? Kêu mình là gì? Anh đẹp trai?! Cô ấy lại gọi mình bằng cái tên… Chung chung như thế sao? Tô Kỳ quả thực muốn đập đầu vào tường: “Cô quên Bạc Dạ đã đành, sao ngay cả tôi cũng quên luôn? Thế là không được, tôi không liên quan gì tới anh ta cơ mà.”
Bạc Dạ, hai chữ này khiến lông mi Đường Thi run lên, sau đó cô không lên tiếng, cúi đầu xuống. Tô Kỳ hoảng sợ: “Làm tổn thương lòng tự trọng của cô à? Xin lỗi, bây giờ cô là người bệnh, nghe nói lúc trước còn bị bắt cóc nên trạng thái tinh thần không ổn, tôi thông cảm cho cô… Cô đừng bận tâm tới lời nói lúc nãy của tôi.”
“Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy đau buồn.” Đường Thi đặt tay lên ngực, thì thào: “Nghe thấy cái tên Bạc Dạ… Tư nhưng tôi lại rất đau buồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...