“Cô ăn khoẻ thật đấy.” Hoắc Vân Khai mở to mắt khi nhìn thấy Trường Tuế ăn lượng thức ăn nhiều gấp năm sáu lần anh ta, chỉ có thể thốt ra lời cảm thán tự đáy lòng.
“Tôi ăn no rồi, bây giờ chúng ta đi thôi, quay về làm việc.” Trường Tuế đứng lên như không có chuyện gì xảy ra.
“Cô ăn nhiều như vậy mà bụng không cảm thấy khó chịu sao?” Hoắc Vân Khai ngạc nhiên nhìn vào bụng của Trường Tuế.
Cô đang mặc một chiếc áo hoodie màu đen nên căn bản không thể nhìn thấy bụng của cô ấy.
“Cô ăn được nhiều như vậy mà sao người cô vẫn gầy thế nhỉ?” Hoắc Vân Khai đã cùng ăn tối với Trường Tuế nên trở nên quen thuộc hơn, lời nói của anh ta cũng dần trở nên tùy tiện hơn: “Ăn nhiều như thế mà chẳng thấy thêm được lạng thịt nào cả, chỉ lãng phí lương thực.”
“Nói thật nhé, trong số mấy cô gái mà tôi quen thì cô là cô gái ăn nhiều nhất đấy, không đúng, ngay cả đàn ông cũng không có sức ăn được như cô đâu.”
“Mà này, cô và Hà Na Na cùng với Văn Hiểu làm sao mà quen nhau vậy? Cô là diễn viên phải không? Cô và Hà Na Na quen nhau khi đóng phim chung à? Nhưng mà Hà Na Na cũng thật là, ngoan ngoãn làm một tiểu thư nhà giàu chẳng tốt hơn hay sao, vậy mà cứ muốn trở thành minh tinh làm gì để bị mắng như vậy chứ. Mấy cư dân mạng đó cũng có bệnh à, cái gì cũng mắng được. Kỹ năng diễn xuất của Hà Na Na có kém cỏi lắm đâu, tôi thấy cũng không đến nỗi nào mà…”
“Rõ ràng là anh không hề chán ghét cô ấy, vậy thì tại sao anh lại phải giả bộ chán ghét?” Trường Tuế đột nhiên cắt ngang những lời nói không ngừng nghỉ của Hoắc Vân Khai.
Lập tức Hoắc Vân Khai cũng không kịp phản ứng: “Cái gì? Có ai nói là tôi không ghét cô ấy đâu? Chẳng qua là tôi chỉ đang đứng trên góc độ khách quan để nhìn nhận vấn đề thôi.”
“Một khi bạn đã ghét ai đó, bạn sẽ không có quan điểm khách quan nữa.” Trường Tuế vạch trần lời ngụy biện của anh ta, đặc biệt là trong lời nói còn cô bảo trì vẻ không tự nhiên nữa.
Câu nói của Trường Tuế làm cho Hoắc Vân Khai cảm thấy nghẹn họng, anh ta im lặng vắt óc suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Đó là vì cô ấy là em gái của Văn Hiểu! Hơn nữa nếu có ghét thì cũng là cô ấy ghét tôi trước, thật không thể nào hiểu được, thuở còn nhỏ cô ấy thường chạy sau lưng tôi và luôn miệng gọi anh Vân Khai này anh Vân Khai kia, sau này không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại trở nên thù hận tôi như vậy, tôi cũng không biết mình đã đắc tội gì với cô ấy nữa.”
Giọng điệu anh ta nghe có vẻ buồn buồn.
Mặc dù Trường Tuế biết lý do, nhưng việc liên quan đến lòng tự trọng của Hà Na Na, cô cũng không nên nói ra.
Hoắc Vân Khai nói: “Ai dà, em gái Khương Khương, cô và Hà Na Na là có quan hệ rất tốt, hay là cô giúp tôi hỏi cô ấy thử xem, cuối cùng là tôi đã đắc tội gì với cô ấy mà mỗi lần nhìn thấy tôi thì nhìn cô ấy như gà chọi vậy, dù sao đi nữa thì tôi và cô ấy cũng lớn lên với nhau từ thuở bé. Bây giờ thì mỗi khi nhìn thấy tôi liền không ngừng khiêu khích châm chọc, tôi cũng không biết mình nên làm thế nào với cô ấy bây giờ….”
Trường Tuế có chút tò mò hỏi: “Tại sao anh có thể thích nhiều cô gái như vậy?”
Hoắc Vân Khai sửng sốt: “Cái gì?”
Trường Tuế nói: “Chẳng phải là anh thường xuyên đổi bạn gái đó sao?”
Hoắc Vân Khai nói: “Tôi không gọi mấy người đó là bạn gái, mà chỉ là…..” Anh ta nhìn vẻ mặt cầu được giải thích của Trường Tuế, lại đành phải nuốt hai chữ “bạn tình” vào lại trong cổ họng: “Mà thôi, cô vẫn còn nhỏ, tôi cũng không biết phải giải thích với cô như thế nào. Chỉ đơn giản là thế này, con người trên thế giới này chẳng ai giống ai cả, có những người cả đời chỉ tìm kiếm chờ đợi một người, cũng có những người như tôi chẳng thể xác định được rốt cuộc một nửa của mình là ai.”
“Mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống cho riêng mình, tôi không chê bai, không lừa dối ai và cũng không làm hại ai cả. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, chuyện giữa hai người là tự nguyện, trời sinh tôi đã như vậy rồi, chỉ thích theo đuổi những thứ mới mẻ. Tôi cũng biết tôi có đức hạnh gì nên có tìm người thì cũng là những người giống tôi, vậy mà Hà Na Na cứ già giọng chửi bới tôi, gọi tôi là đồ đàn ông cặn bã nữa. Sao tôi có thể là đồ đàn ông cặn bã được chứ?”
Anh ta nói xong còn có chút ủy khuất trong đó nữa.
Trường Tuế sau khi nghe anh ta nói, cũng cảm thấy những lời anh ta nói cũng có đạo lý.
“Có thể đến một ngày nào đó anh thực sự sẽ gặp được người mà mình thích.” Trường Tuế nói.
Hoắc Vân Khai mỉm cười: “Đó là vì cô vẫn còn nhỏ, cho nên mới tin vào cái này.”
Trường Tuế im lặng không nói gì thêm.
Khương Tô sống qua nhiều năm như vậy, trước lúc gặp Địch Cận Duật, bà ấy cũng chơi bời trong cả nhân gian, nhưng sau này khi đã nhận định Địch Cận Duật chính là một nửa của mình thì chỉ đời đời chuyên nhất với một người là ông ấy.
Hoắc Vân Khai bây giờ nói chắc chắn như vậy chẳng qua là chưa gặp đúng đối tượng mà thôi.
……..
Hai người lại một lần nữa quay về nhà của Hoắc Vân Khai.
Hoắc Vân Khai chủ động hỏi cô là anh ta có thể làm được gì.
Trường Tuế nói: “Có đấy, đi ngủ đi. Phải đợi đến lúc con dục quỷ đó xuất hiện trong giấc mơ của anh thì tôi mới có thể bắt nó ra được.”
Hoắc Vân Khai nghe thế cảm thấy rợn tóc gáy: “Vậy là tôi phải làm mồi nhử cho nó à?”
Trường Tuế đáp: “Đúng vậy.”
Hoắc Vân Khai lo lắng nói: “Vậy nếu con dục quỷ đó phát hiện ra là chúng ta đang muốn bắt nó, rồi nó lập tức hút khô tôi luôn thì sao?”
Trường Tuế vẻ mặt buồn cười nói: “Nếu con dục quỷ đó có thể hút khô anh ngay lập tức thì sẽ không cần phải đợi đến bây giờ nữa đâu.”
Hoắc Vân Khai nghe thế thì như được an ủi một phần nào nhưng vẫn cảm thấy lo sợ, lần đầu tiên nhìn thấy giường của mình mà ngẩn người: “Sẽ không bị sai sót ở đâu hết đúng không?”
Trường Tuế cười nói: “Anh cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Hoắc Vân Khai cảm thấy yên tâm hơn một chút, sau đó lại cảm thấy hơi xấu hổ, anh ta là một người đàn ông thân cao hơn một mét tám mươi nhưng lại cần đến một cô gái nhỏ bé hơn nhiều bảo vệ mình.
Một lúc sau, anh ta lại tự tiếp tục an ủi mình, cái này gọi là một người có một chức nghiệp riêng.
Hoắc Vân Khai nằm trên giường với vẻ mặt thấp thỏm: “Nếu lỡ như tôi không thể ngủ được thì phải làm thế nào?”
Trường Tuế bước gần đến bên giường anh ta, lấy lư hương ra và cắm vào đó một nén hương, sau đó quay đầu về phía anh ta cười tủm tỉm: “Anh sẽ ngủ được thôi.”
Hoắc Vân Khai nhìn thấy một làn khói nhè nhẹ bay lên từ nén hương, một lúc sau thì ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, anh ta có chút tò mò nên hít mạnh một hơi: “Đây là hương an thần à?”
Vừa dứt lời thì hai mí mắt anh ta nặng trĩu, không còn tự chủ được nữa mà chìm vào giấc ngủ.
Trường Tuế thắp thêm một ngọn nến ở trên đầu giường.
Thấy anh ta đã ngủ thiếp đi, cô liền lùi ra phía sau hai bước và ngồi xuống ghế sô pha.
Cô lấy điện thoại ra xem thời gian, đã mười giờ rưỡi.
Đột nhiên cô ấy nhớ ra là cô đã nói với Hạ Luật sẽ gọi điện cho anh.
Muộn như vậy rồi, không biết anh đã ngủ hay chưa nữa.
Cô ấy vừa suy nghĩ vừa đứng lên đẩy cửa ban công phòng ngủ và bước ra khỏi phòng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trường Tuế kiên nhẫn chờ đợi, nghĩ rằng có thể anh không nghe được cuộc gọi của cô, hoặc là bị tiếng chuông điện thoại ầm ĩ đến mức không thể không nghe máy.
Cho nên khi điện thoại được nhận rất nhanh thì lại làm cô sửng sốt.
Im lặng trong khoảng hai giây.
Người ở đầu dây bên kia dường như không thể chờ đợi lâu hơn được nữa nên đã mở miệng trước: “A lô?”
Giọng điệu lạnh lùng quen thuộc.
Giọng điệu lạnh như băng này khiến cho Trường Tuế bật cười không thể giải thích được, trong giọng nói của cô mang theo ý cười: “A lô, là tôi đây.”
Người ở phía bên kia lại im lặng.
Trường Tuế phớt lờ sự im lặng đó và tự mình giải thích trước: “Hai ngày nay tôi bận quá nên quên gọi điện cho anh.”
Đầu bên kia vẫn im lặng, nhưng không hề tắt máy.
Trường Tuế không hề vì anh im lặng mà cảm thấy xấu hổ, ngữ khí vẫn nói rất thoải mái: “Hạ Luật, anh đang làm gì thế?”
Đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó mới truyền đến giọng điệu lãnh đạm của Hạ Luật: “Có việc gì không? Nếu không có chuyện gì thì tôi đi ngủ đây.”
“Có chuyện mà.” Trường Tuế trả lời.
Cô đã quen với giọng điệu lạnh lùng đó của Hạ Luật nên khi anh nhận điện thoại của cô cũng đã khiến cô ngạc nhiên và vui mừng.
“….” Đầu bên kia vẫn trầm mặc như đang đợi cô ấy nói tiếp.
Khác với giọng nói lạnh lùng của Hạ Luật, giọng nói của Trường Tuế mang theo vẻ mềm mại hơn, khóe miệng cô hơi nhếch lên, đôi mắt đen nhánh như lóe lên ánh sáng:
“Tôi nhớ anh.”
“….”
Ba giây sau.
Điện thoại đã bị tắt.
Trường Tuế nhìn vào màn hình điện thoại, trên màn hình hiển thị thời gian cuộc gọi một phút hai mươi giây, cô cúi mặt tỏ vẻ hài lòng rồi cất điện thoại đi, đứng ngoài ban công hóng gió một lúc rồi mới quay trở lại phòng.
Lúc này ở đầu bên kia của điện thoại.
Chàng trai trẻ mặc chiếc áo thun màu đen ngồi trên giường đang vô cùng kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại trong tay, khuôn mặt điển trai thanh tú vẫn không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt hoa đào hờ hững của anh như nổi lên gợn sóng, còn vành tai thì ửng đỏ lên trông thấy.
Sau khi Trường Tuế nói chuyện điện thoại với Hạ Luật xong, cô trở lại phòng ngủ thì nhìn thấy ngọn nến cắm ở đầu giường dường như bị gió thổi, ánh lửa lay động mấy cái.
Trường Tuế đi đến sát mép giường và nhìn chăm chú vào khuôn mặt Hoắc Vân Khai. Trên gương mặt trắng nõn của anh ta hiện lên một mảnh ửng hồng bất thường, môi hé mở, lông mày hơi nhíu lại, từ trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra mấy âm thanh khiến cho người ta phải đỏ mặt thở gấp.
Trường Tuế lại không hề đỏ mặt, cô bình tĩnh dùng bùa giấy dán lên trán của Hoắc Vân Khai.
Bốn phía xung quanh giường đã bị cô bố trí, cho dù dục quỷ đó có phá bỏ được lá bùa mà trốn thoát, nó cũng không thể nào thoát được ra khỏi căn phòng này.
Dục quỷ bị bùa giấy mạnh mẽ kéo ra từ trong giấc mơ của Hoắc Vân Khai, quần áo cô ta xộc xệch, vẻ mặt thất thần đứng trước mặt Trường Tuế. Nhìn Hoắc Vân Khai với khuôn mặt đỏ bừng đang nằm trên giường, lại nhìn sang Trường Tuế đang đứng cạnh giường anh ta với vẻ mặt bình tĩnh, cô ta đem dây áo vừa mới kéo xuống kéo lên lại, miễn cưỡng che đi một nửa bộ ngực lồ lộ đầy đặn đang tràn ra ngoài: “Chuyện gì thế nhỉ?”
Dục quỷ khác với ác quỷ và lệ quỷ có oán khí bao quanh, nó có ý thức tự chủ hoàn chỉnh của mình.
Lúc này cô ta đang mặc một chiếc váy hai dây in hoa, ngực to eo nhỏ, mái tóc xoăn dài, hình thể vô cùng nóng bỏng.
Trường Tuế mỉm cười và bấm pháp quyết: “Tôi đến tiễn cô lên đường.”
Dục quỷ bắt đầu nhận thấy có sự khác thường trong căn phòng này, biết rằng mình không thể nào thoát thân được, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười quyến rũ: “Đừng manh động nhé em gái, có chuyện gì cần nói thì cứ nói nha ~ Từ trước đến giờ tôi chưa từng hại người đâu, mỗi lần đều là hút một chút thôi. Chỉ là lần này anh ta là loại người mà tôi thích nên hút hơi không có chừng mực chút thôi mà ….”
Trường Tuế vẻ mặt lạnh lùng, không hề do dự hai tay kết ấn: “Phong!”
Mấy lá bùa giấy mà trước đó cô đã bố trí xung quanh giường đồng loạt bay lên không trung!
Dục quỷ thấy vậy, ngay lập tức thay đổi dáng vẻ dịu dàng dễ gần vừa rồi, âm khí quanh thân tăng vọt, bộ dáng lập tức trở nên dữ tợn đáng sợ hơn, máu me đầy mặt, hay tay duỗi thẳng ra liên tục gào thét lao về phía Trường Tuế!
Trước khi hai cánh tay dài của cô ta chạm vào Trường Tuế thì đã bị bùa giấy quấn chặt lại.
Trường Tuế xé lá bùa trước đó đã dán trên trán Hoắc Vân Khai và dán vào trán cô ta. Cô ta liền thét một tiếng chói tai rồi hóa thành một đám sương mù đen kịt bay vào trong lá bùa.
Trường Tuế đưa tay thu lấy lá bùa giữa không trung, sau đó cuộn nhỏ lại và nhét vào một cái lọ nhỏ có dán bùa ở bên ngoài.
Lại quay sang nhìn Hoắc Vân Khai đang nằm trên giường, sắc đỏ bừng trên mặt anh ta bắt đầu nhạt dần, lông mày nhíu lại cũng giãn ra và hơi thở cũng dần ổn định lại.
Anh ta đã hít mùi hương đó thì chí ít cũng phải ngủ đến sáng mai mới tỉnh dậy.
Trường Tuế cũng không đánh thức anh ta, xong việc liền thu dọn đồ dùng của mình, chỉ để lại cho anh ta một mảnh giấy và rời đi.
…..
……
Hoắc Vân Khai ngủ một giấc trọn vẹn đến tận giữa trưa ngày hôm sau, đến lúc thức dậy thì ánh mặt trời đã tràn ngập trong phòng, vừa mở mắt ra đã có cảm giác vô cùng nhẹ nhõm dễ chịu mà đã lâu lắm rồi anh ta chưa có được, tối hôm qua hình như anh ta cũng đã nằm mơ, nhưng vẫn không nhớ ra được là mơ thấy gì.
Anh ta thậm chí còn không nhớ ra mình đã ngủ như thế nào, chỉ nhớ trước đó Trường Tuế có thắp nén hương gì đó, sau khi anh ta ngửi mùi hương đó thì ngủ luôn không còn biết gì nữa.
Trong phòng chỉ có một mình anh ta. Cũng không biết là tối hôm qua Trường Tuế đã rời khỏi nhà anh ta từ lúc nào.
Giờ đây anh ta đối với Trường Tuế chính là hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Anh đứng dậy vươn vai mấy cái, trong lúc quay đầu lại chợt nhìn thấy một mảnh giấy màu vàng có viết mấy dòng chữ đặt trên tủ đầu giường. Anh ta còn nghĩ rằng đó là mấy điều cần chú ý mà Trường Tuế nhắc nhở anh ta, kết quả cầm lên nhìn mới thấy mặt trên viết một chuỗi số tài khoản ngân hàng, kèm theo tên cô ấy, lập tức anh ta liền phá lên cười.
…..
Tâm trạng của Hoắc Vân Khai hiện đang rất tốt, anh ta liền đặc biệt đi hỏi thăm xem Trường Tuế đang quay phim ở đâu, sau đó cho người mang một xe cà phê đến tặng cho Trường Tuế.
Hoắc Vân Khai, Diêu Việt và Hà Văn Hiểu vừa là bạn thân của nhau, vừa là những người nổi tiếng trên các trang mạng xã hội.
Hành động tặng cà phê của anh ta ngay lập tức được các cư dân mạng lan truyền trên mạng.
Bọn họ nói rằng Hoắc Vân Khai đã tặng Trường Tuế cả một xe cà phê.
Chuyện này đã gây ra một cuộc thảo luận quy mô nhỏ cho những cư dân mạng thích hóng hớt drama.
Những cư dân mạng thích hóng hớt này bắt đầu cảm thấy tò mò và theo dõi về chuyện Trường Tuế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...