Bà Cốt Giới Giải Trí

Sau khi bị Trường Tuế uốn nắn mấy lần thì cô ấy mới miễn cưỡng học được gọi tên Trường Tuế.

Tiểu Trương không nói nhiều, khi không làm việc liền ngoan ngoãn đứng một bên không nói chuyện.

Trường Tuế rất hài lòng với trợ lý mới của mình.



Phim của Từ Nghiêu được quay ở thành phố Tây.

Nơi ở được sắp xếp tại khách sạn mà lần trước Trường Tuế đã ở.

Trường Tuế xem như đã quen với nơi này.

Chỉ là không ngờ tới, cô vừa mới vào cửa khách sạn liền đụng phải Trương Nhã Đình.

“A? Khéo như vậy, không nghĩ tới chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy.” Trương Nhã Đình giống như đang chờ cô vậy, cô ta cười khanh khách đi về phía cô, nhìn tiểu Trương ở sau lưng cô: “Đây là trợ lý mới của cô à? Rất tốt, phong cách rất giống cô.”

Chẳng qua mới mấy ngày không gặp, cô ta đã thay đổi rất nhiều, cả người đều là đồ hiệu, chỉ sợ người khác không biết mình phát tài.

Tiểu Trương hơi lo lắng khi nghe thấy cô ta nhắc đến mình, nhưng trời sinh cô ấy có khuôn mặt không cảm xúc khi gặp người lạ, im lặng nhìn Trương Nhã Đình, ngược lại giống như không để cô ta vào mắt.

Trường Tuế vừa nhìn thấy Trương Nhã Đình liền nhận ra trên người cô ta có một luồng vận thế không bình thường, vừa nhìn liền biết cô ta chắc chắn đã dùng đồ vật chuyển vận nào đó. Mặc dù đều là đồ vật chuyển vận, nhưng nó không giống với thứ trên người Lưu Doanh, vận thế trên người Lưu Doanh là mượn được từ nơi khác nên có mang theo tà khí, mà vận thế trên người Trương Nhã Đình không giống vậy, nó đang hút cạn vận khí trong tương lai của cô ta.

Bùa chuyển vận sao?


Trường Tuế đột nhiên nhớ đến gã đồng nghiệp bị cô giáo huấn trên sân thượng ngày đó.

Cô suýt chút quên mất anh ta, cũng không biết anh ta đã được thả ra ngoài chưa.

“Ồ, đúng rồi, quên nói với cô.” Trương Nhã Đình mỉm cười đắc ý: “Tôi cũng lấy được một vai diễn trong bộ phim này.”

Trường Tuế nói: “Ồ, chúc mừng cô.”

Nói xong liền muốn đưa tiểu Trương đi.

Phản ứng của Trường Tuế không giống với trong tưởng tượng của Trương Nhã Đình, giống như là một quyền đấm vào bịch bông vậy, trong lòng có loại cảm giác nghẹn khuất.

Cô ta thật vất vả mới có thể cầu bạn trai mới đưa cô ta vào đoàn phim, chính là vì muốn thấy phản ứng của Khương Trường Tuế.

Ở trong tưởng tượng của cô ta, Trường Tuế hẳn là vô cùng kinh ngạc, nhưng biểu cảm của cô lúc nãy, đừng nói là kinh ngạc, quả thực có thể nói là không có phản ứng.

Trương Nhã Đình cắn môi, cảm thấy Khương Trường Tuế nhất định đang cố ý giả vờ bình tĩnh.



Mặc dù tiểu Trương tò mò về mối quan hệ giữa Trường Tuế và Trương Nhã Đình nhưng Trường Tuế đã không nói thì cô ấy cũng không nhiều chuyện đi hỏi, yên tĩnh làm một người khuân vác hành lý.

Trường Tuế nhớ tới trước đây Trương Nhã Đình luôn hỏi đông hỏi tây nhằm thăm dò các mối quan hệ xung quanh mình, không khỏi càng thấy hài lòng với trợ lý mới của mình hơn.

Tiểu Trương đem hành lý của Trường Tuế về phòng, giúp cô cất hết đồ dùng vào phòng tắm, đem tất cả quần áo móc lên giá áo rồi cất vào tủ.

Cô ấy làm hết những chuyện mà trước đây Trương Nhã Đình không làm.

Trường Tuế vốn quen với việc tự mình làm tất cả bỗng nhiên thấy ngượng ngùng, lấy áo quần trong tay cô ấy và nói: “Không cần đâu, để tôi tự làm.” Tiểu Trương lập tức buông đồ của cô xuống, ngượng ngùng đứng ở một bên như thể mình làm sai chuyện gì đó, cả người toát ra cảm giác bất an, do dự một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: “Có phải tôi có chỗ nào làm không tốt không?”

Trường Tuế nhẹ giọng nói: “Không có, cô làm rất tốt, chỉ là tôi không quen được người khác chăm sóc như vậy.”

Tiểu Trương lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói: “Tôi là trợ lý cuộc sống của cô, chính là phụ trách chăm lo cho cuộc sống của cô…” Dừng một chút, hoặc như là nhớ tới chuyện gì: “Đúng rồi, anh Bàn Tử còn bảo tôi đốc thúc cô xem kịch bản, cô đi xem kịch bản đi, mấy việc này cứ để tôi làm.” Nói xong lại lấy áo quần trong tay Trường Tuế về, tiếp tục bận rộn.

Trường Tuế nghe cô ấy nói vậy cũng không giành việc với cô ấy nữa, về phần kịch bản, cô đã học thuộc từ sớm, trí nhớ của cô cực tốt, kinh phật chỉ cần xem mấy lần liền có thể đọc lại, huống chi là kịch bản.

Cô ngồi xuống sô pha và khởi động lại điện thoại di động, vừa mở máy liền thấy tin nhắn WeChat của Hà Na Na.

Nhấp vào xem, là ảnh tự sướng của cô ấy, trang điểm để lên sân khấu, rất xinh đẹp, là vẻ đẹp rất có tính công kích.

[ Khương Khương, lát nữa tôi có một tiết mục ca hát! ]

[ Đây là lần đầu tiên tôi hát trên sân khấu, tôi khẩn trương quá! ]


[ Nhanh nói chuyện gì đó với tôi đi. ]

[ A a a, sao cô lại giống anh trai tôi vậy, đều không trả lời tin nhắn của tôi. ]

Khương Khương là xưng hô thân mật mà cô ấy đặt cho Trường Tuế, cảm thấy gọi tiểu Khương quá xa lạ, gọi Trường Tuế lại hơi kỳ quái, vì vậy tự ý đặt tên thân mật cho Trường Tuế là Khương Khương.

Tin nhắn đã được gửi từ một giờ trước.

Tần suất cô ấy gửi tin nhắn WeChat cho Trường Tuế gần như vượt qua cả Tịnh Linh.

Trường Tuế cũng không biết sự nhiệt tình của cô ấy dành cho cô đến từ đâu, nhưng cô không ghét Hà Na Na, thậm chí còn cảm thấy cô ấy rất dễ thương, vì vậy khi thấy tin nhắn đến thì sẽ trả lời cô ấy.

Trường Tuế trả lời: [ Vừa rồi tắt máy, vừa xuống máy bay. ]

Hà Na Na nhanh chóng trả lời: [ Đi đâu à? ]

Trường Tuế: [ Thành phố Tây. Quay phim. ]

Hà Na Na: [!!! Tôi cũng ở thành phố Tây! Tối nay cùng nhau ăn tối nhé! ]

Trường Tuế: [ Không phải đang quay tiết mục sao? ]

Hà Na Na: [ Đã quay xong rồi! ]

Trường Tuế: [ Có thuận lợi không? ]

Hà Na Na: [ Hát không hay lắm, nhưng đạo diễn nói hậu kỳ sẽ chỉnh âm. ]

Trường Tuế không hiểu.

Hà Na Na lại hỏi: [ Vậy tối nay cùng nhau ăn tối nhé? ]


Trường Tuế trả lời: [ Được. ]

Hà Na Na gửi biểu tượng cảm xúc cô gái nhỏ bắn tim sang.

Khoảng một giờ sau, lại gửi đến một tin nhắn: [ Khương Khương, tôi có thể dẫn một anh chàng đẹp trai đến bữa ăn tối nay không? ]

Trường Tuế trả lời: [ Tùy cô. ]

Hà Na Na: [ Yêu cô. ]

Trường Tuế không hề nghĩ tới, anh chàng đẹp trai mà Hà Na Na nói chính là anh trai ruột của cô ấy, Hà Văn Hiểu.

Hà Văn Hiểu vẫn là dáng vẻ đẹp trai lịch thiệp đó: “Cô Khương, đã lâu không gặp.”

Hà Na Na chế nhạo: “Đã bao lâu đâu.” Lại nói: “Anh à, anh đừng gọi cô ấy là cô Khương nữa, xa lạ như vậy, giống em này, gọi cô ấy là Khương Khương đi.”

Hà Văn Hiểu nhìn Trường Tuế, giống như đang trưng cầu ý kiến của cô.

Trường Tuế mỉm cười nói: “Chỉ là xưng hô, gọi sao cũng được.”

Gọi món xong.

Hà Văn Hiểu uống xong ngụm nước liền đi thẳng vào vấn đề và nói với Trường Tuế: “Thật ra hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.” Tạm dừng giây lát lại nói: “Chính xác mà nói là có một cọc làm ăn muốn giới thiệu cho cô.”

Trường Tuế vừa nghe vậy thì tinh thần lập tức tỉnh táo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui