Bà Cốt Giới Giải Trí

Trường Tuế mang theo ba lô, một thân một mình đi trong khuôn viên sân trường vừa âm u vừa khủng bố. Cả ngôi trường dường như chỉ có tiếng bước chân của cô đang vang vọng, những góc khuất âm u hẻo lánh dường như ẩn chứa những nguy hiểm không thể lường trước, và bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra cắn nuốt cô. Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh, bước chân không nhanh không chậm đi về phía tòa lầu dạy học.

Từ tòa lầu dạy học đi lên trên, một mạch leo đến tầng cao nhất, Trường Tuế mặt không đỏ hơi thở không gấp.

Cánh cửa sắt thông ra sân thượng đã bị khóa lại, Trường Tuế cầm chìa khóa mà cô lấy từ chỗ bảo vệ ra mở cửa, sau đó đi lên sân thượng.

Nơi này vẫn còn sót lại vết tích của tràng pháp sự diễn ra trước đó, giấy tiền chưa bị thiêu rụi rơi rải rác trên mặt đất.

Trường Tuế ngẩng đầu, đêm nay trăng sáng sao thưa, bầu không khí lặng yên không có chút gió, đối với cô mà nói, đây là điều kiện có lợi.

Cô thong thả bước đến đến bên cạnh lan can, đứng ở chỗ này có thể nhìn bao quát sân trường. Trường học đèn đuốc sáng trưng và náo nhiệt của ngày trước nay tĩnh lặng như một tòa thành chết.

Trên sân thượng không có đèn, hoàn toàn dựa vào ánh trăng để chiếu sáng, nhưng năng lực nhìn trong bóng đêm của Trường Tuế rất tốt, tầm nhìn rõ ràng.

Ngay lúc này, máy bộ đàm trong tay cô đột nhiên phát ra tiếng nói.

“Tiểu Khương, Tiểu Khương, tôi là đội trưởng Lâm, cô đã lên đến sân thượng chưa? Tình huống thế nào rồi? Nghe được hãy trả lời, nghe được hãy trả lời.”

Trường Tuế cầm máy bộ đàm lên trả lời với vẻ mặt khó tả: “Đội trưởng Lâm, tôi đã đến sân thượng rồi, tất cả đều thuận lợi, không cần lo lắng.”

Đội trưởng Lâm và Nghiêm Phạm đang ngồi trong xe liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh ta nói tiếp: “Được rồi. Nhớ chú ý an toàn.”

Trường Tuế nhấn vào nút gọi: “Tiếp theo tôi cần phải tập trung hết sức để thi pháp, không thể phân tâm, đừng nói gì nữa nhé, chờ tôi liên lạc sau.”

Đội trưởng Lâm và Nghiêm Phạm đang ngồi trong xe nghe cô nói vậy, hai người lại yên lặng liếc mắt nhìn nhau.

Hai người đàn ông từ trước đến giờ đều là người chỉ đạo ở trong lĩnh vực của mình nay nhìn thấy trong ánh mắt lẫn nhau cùng một cái tin tức.

… Hình như, lại bị ghét bỏ rồi.

Đội trưởng Lâm dừng ba giây mới nhấn xuống nút gọi: “Nghe được, từ bây giờ trở đi, chúng tôi sẽ giữ im lặng, chờ cô liên lạc với chúng tôi.”

Bộ đàm vang lên lần nữa.


Bên trong truyền đến giọng nói lạnh nhạt.

“Ừ.”

Đội trưởng Lâm nhịn không được nhìn về phía Nghiêm Phạm: “… Rốt cuộc cậu tìm ra cô gái này từ chỗ nào vậy?”

Nghiêm Phạm nói với giọng nhàn nhạt: “Là cô ấy đã tìm thấy em.”



Bộ đàm cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Trường Tuế thuận tay để nó trên mặt đất, sau đó đặt chiếc ba lô xuống đất và lần lượt lấy mấy đồ vật cần thiết từ bên trong ra, ung dung bình tĩnh làm khâu chuẩn bị.

Cô lấy ra một xấp bùa bằng giấy bày trên mặt đất, nhắm mắt bấm pháp quyết niệm chú.

Trong nháy mắt, xấp bùa chú đó bay lên, lấy Trường Tuế làm trung tâm cấp tốc tạo thành một vòng tròn, bùa chú lẳng lặng lơ lửng giữa không trung chờ đợi mệnh lệnh, Trường Tuế mở bừng mắt và khẽ quát: “Đi!”

Bùa giấy đang lơ lửng giữa không trung lập tức tản ra bốn phía xung quanh, phát ra âm thanh phành phạch, ào ạt dán lên mặt trong của bức tường xi măng bao quanh sân thượng.

Mấy nén hương cắm trong lư hương là một loại hương đặc chế, lượng khói tỏa ra nhiều hơn so với các loại hương thông thường khác. Gió khẽ phất qua, mấy sợi tóc ở hai bên gò má Trường Tuế khẽ lay động nhưng khói tỏa ra từ nén hương lại giống như không hề bị ảnh hưởng, một đường thẳng tắp hướng lên trên, hướng đến vị trí cách đỉnh đầu Trường Tuế một mét, dường như va phải thứ gì đó nên tản ra bốn phía và quanh quẩn trên đầu cô, chậm rãi hình thành một vòng sương mù phủ xuống.

Nếu như lúc này có người khác ở đây, chỉ sợ sẽ thán phục liên tục.

Đáng tiếc không có ai thưởng thức cảnh tượng này.

Trường Tuế tập mãi thành thói quen, chỉ lo bận rộn với công việc trong tay.

Lệ quỷ không giống với ác quỷ.

Lệ quỷ so với ác quỷ càng hung ác hơn, sát khí cũng nặng hơn.

Lâm Ngọc Nhu trong căn phòng ở dưới tầng hầm nhà họ Tần vốn cũng nên biến thành lệ quỷ nhưng trận pháp trấn hồn quá lợi hại, mấy chục năm vẫn hoạt động như mới ngày đầu, cứng rắn bào mòn hơn một nửa oán khí và sát khí trên người Lâm Ngọc Nhu. Khó khăn lắm bà ta mới có thể thoát ra khỏi căn phòng dưới tầng hầm nhưng vẫn chỉ có thể xuống tay với người già yếu cần được chăm sóc như bà cụ Tần, thậm chí còn không phải là trực tiếp động thủ.


Nhưng Vương Văn Đình của hôm nay không chỉ biến thành lệ quỷ sau khi chết, mà còn liên tiếp giết hai mạng người. Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi chính là thời điểm dương khí mạnh nhất, nhưng cô ấy lại có thể nhập hồn giết người ở một nơi cách xa nơi mình đã chết như vậy, loại sát khí này lớn gấp mười lần Lâm Ngọc Nhu.

Ngày hôm đó ở trong căn phòng dưới tầng hầm nhà họ Tần, Trường Tuế không cần chuẩn bị gì mà trực tiếp đi xuống. Nếu như không phải Tần Nhất Xuyên đột nhiên xuất hiện phá đám thì cô đã có thể giải quyết Lâm Ngọc Nhu ngay tại chỗ.

Vì hôm nay là Vương Văn Đình nên Trường Tuế phải chuẩn bị đầy đủ.

Cô ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lấy ra ba lá bùa giấy, phù triện trên mỗi lá bùa đều không giống nhau.

“Bốp!” một tiếng giòn tan, Trường Tuế chắp hai tay trước ngực, sáu ngón tay trên hai bàn tay đồng thời gập lại, chỉ chừa lại bốn ngón tay gồm ngón giữa và ngón trỏ chập lại với nhau, ba lá bùa bị kẹp giữa những ngón tay, cổ tay của cô khẽ vung lên, ba lá bùa đó đồng thời bắt lửa bốc cháy.

Trường Tuế đã từng cho rằng đây là kỹ năng thiết yếu của mỗi đại sư bắt quỷ.

Cho đến khi cô nhìn thấy cách làm phép của mấy đại sư bắt quỷ khác.

Trước khi làm phép, bọn họ đều thắp một ngọn nến, sau đó dùng lửa của ngọn nến để đốt lá bùa.

Từ lúc đó cô mới biết, thì ra đây là bí kỹ độc môn của Khương Tô. Tính đến thời điểm này, trên thế giới chỉ có Khương Tô và cô có được loại kỹ năng này.

Sở hữu kỹ năng này không chỉ thuận tiện cho công việc mà còn có thể lấy ra hù dọa người khác.

Người bình thường vừa thấy cô lộ ra ngón nghề này liền bị chế trụ.

Chẳng qua hiện tại không có ai thưởng thức và thán phục.

Sau khi bùa giấy bắt lửa, Trường Tuế khép hai mắt lại, trong miệng niệm chú. Dưới ánh lửa bập bùng nhảy múa, khuôn mặt nhợt nhạt của cô như được dát lên một tầng ánh sáng mỏng manh và ấm áp. Khi niệm xong một chữ cuối cùng, cô mở mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh lửa đang nhảy múa, yêu dị và xinh đẹp lạ thường.

Cô ném lá bùa đang bốc cháy vào trong chiếc lư hương màu đen.

Nén hương cắm trong lư hương vẫn tỏa khói nghi ngút.

Trường Tuế nắm một lá bùa trong tay, kiên nhẫn chờ đợi.


Chỉ thấy màn sương khói xung quanh bỗng nhiên rung chuyển và xoắn lại, như thể bị thứ gì đó chặn ngang công kích.

Không chờ nó trở lại hình dáng ban đầu, một trận âm phong bỗng nhiên quét tới!

Trận âm phong này mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt, dường như có thể trực tiếp xuyên thấu làn da tiến vào cốt tủy.

Âm khí thật mạnh!

Mái tóc dài của Trường Tuế bị gió cuốn tung lên, ánh mắt cô lạnh lùng.

Ngay sau đó, một đoàn bóng đen bỗng nhiên xuất hiện, lấy tốc độ cực nhanh lao tới, trực tiếp xung đột chính diện với Trường Tuế!

Trường Tuế mặt không cảm xúc, dáng vẻ từ đầu đến cuối không hề nao núng, cô thuận tay ném lá bùa trong tay lên không trung, hai bàn tay nhanh chóng kết ấn.

Trong nháy mắt, lá bùa vốn đang rơi tự do dường như được trao cho sinh mệnh nên dừng lại, hơn hai mươi lá bùa bằng giấy xếp hàng giữa không trung tạo thành một bức tường bùa chú, bóng đen lao tới, nặng nề va chạm với bức tường đó!

Âm phong mang theo ớn lạnh ào ào tràn vào từ khe hở của những lá bùa xộc thẳng vào mặt Trường Tuế. Lúc nó quét qua hai gò má cô, thậm chí đem đến cảm giác đau nhói, mái tóc đen dài bị thổi tung ra sau, phần phật bay múa.

Trường Tuế khẽ híp mắt, biểu cảm trên mặt không hề dao động, thay đổi tư thế kết ấn của hai bàn tay, trong miệng khẽ quát: “Vây!”

Những lá bùa vốn sắp xếp ngay ngắn bỗng nhiên thay đổi hình dạng, tức khắc hình hành một nửa vòng tròn bọc về phía bóng đen!

Bóng đen phản ứng rất nhanh, nó nhanh chóng lùi lại, trốn ra khỏi vòng vây của bùa giấy.

Nhưng những lá bùa đó lại giống như vật sống, nhanh chóng thay đổi hình dạng và đuổi theo bóng đen!

Bóng đen bị oán khí và sát khí dày đặc quấn quanh dường như đã biết được sự lợi hại của Trường Tuế nên chuẩn bị chạy trốn. Lúc nó đang muốn bay ra khỏi sân thượng thì đụng phải một bức tường vô hình!

“Cô chạy không thoát đâu.”

Trường Tuế lạnh lùng nói.

Cô đã sớm bố trí tốt bùa giấy trên mặt tường xi măng bao quanh nơi này, phù triện màu đỏ đang âm thầm phát ra uy lực.

Sân thượng này đã bị cô phong tỏa.

Muốn vào thì dễ, muốn ra thì khó.


Mà lúc này, những lá bùa đang đuổi theo nó đã ép tới gần, tạo thành một nửa vòng tròn và bao vây bóng đen vào trong, sau đó liền không nhúc nhích nữa.

“Vương Văn Đình, cô hàm oan mà chết, sau khi chết biến thành lệ quỷ, tuy về tình có thể hiểu, nhưng cô đã giết chết hai mạng người, nếu còn không sớm quay đầu, cô sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh!” Hai bàn tay của Trường Tuế kết ấn, khuôn mặt trang nghiêm như tượng phật trong chùa Thanh Sơn, giọng nói lành lạnh vang vọng khắp sân thượng: “Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Vương Văn Đình, tôi có thể siêu độ cho cô, loại bỏ sát khí trên người cô, hãy để ân oán và căm hận của đời này kết thúc tại đây…”

Ngay lúc này!

Bóng đen đang bị mắc kẹt trong vòng vây bùa giấy dường như bị lời nói của cô kích thích, nó đột nhiên rít lên một tiếng bén nhọn!

Ngay cả màng nhĩ của Trường Tuế cũng bị làm cho đau nhói, hai bàn tay kết ấn thay đổi tư thế: “Vây!”

Lá bùa vốn đình trệ lập tức sống lại và khép chặt vòng vây!

Mười mấy lá bùa đồng loạt dán lên bóng đen đó, không ngừng sít chặt!

Oán khí quấn quanh bóng đen bị bùa giấy va chạm lập tức điên cuồng trào ra ngoài!

Lệ quỷ giống như bị ánh mặt trời chói chang thiêu đốt, bắt đầu giãy dụa kịch liệt!

Hai bàn tay của Trường Tuế kết ấn, đôi mắt nhìn chằm chằm bên đó, vẻ mặt nặng nề, không dám thả lỏng chút nào.

Từng trận tiếng rít chói tai gần như muốn chọc thủng màng nhĩ không ngừng vang lên! Oán khí bị bùa giấy áp chế chỉ còn một nửa của bóng đen bỗng nhiên bắt đầu tăng vọt trở lại!

Âm khí rét thấu xương biến thành âm phong chạy tán loạn khắp sân thượng, mái tóc dài ngang lưng của Trường Tuế bị cuốn tung lên, tùy ý bay múa trong gió.

Hỏng bét! Vây không được rồi!

Trường Tuế cau mày.

Chỉ thấy oán khí quanh thân lệ quỷ mạnh mẽ tuôn ra!

Trong nháy mắt, những lá bùa trói buộc nó đều bị bắn ra ngoài, mất đi khống chế, lung lay rơi xuống đất.

Sau khi lệ quỷ thoát khỏi trói buộc của bùa chú, nó giống như chớp giật thẳng tắp lao về phía Trường Tuế!

Mắt thấy lệ quỷ sắp vọt đến trước mặt mình, Trường Tuế lại không hề lùi một bước, đứng trước lư hương, sắc mặt lạnh lẽo, hai bàn tay nhanh chóng kết ấn, trong miệng khẽ quát: “Trói!”

Oán khí hóa thành hình bàn tay người đột ngột dừng lại trước khi bóp cổ Trường Tuế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui