Khi Diêu Dịch Bác đến tìm Trường Tuế để nói chuyện, người ban đầu đang đứng nói chuyện với với Trường Tuế là Diệp Lộ liền thức thời rời đi trước.
Trường Tuế không có thiện cảm với Diêu Dịch Bác, nhưng dù sao ông ta cũng là một ông chủ lớn trong ngành nên cô cũng không thể ngang nhiên để lộ sự ác cảm của mình trước mặt bao nhiêu người như thế được.
“Tôi nghe nói ngày cậu ấy đi, chính cô đã tiễn cậu ấy.”
Diêu Dịch Bác không nói một lời chào hỏi nào liền đi thẳng vào vấn đề.
Mặc dù ông ta không hề nói “cậu ấy” là ai, nhưng trong lòng cả hai người đều đã biết rõ.
Tối nay Diêu Dịch Bác mặc một bộ vest màu xám, không phải được thiết kế cầu kỳ, nhưng đường may sắc bén và vừa vặn làm nổi bật vóc dáng cao ráo, tuấn tú, với khí chất nho nhã, công bằng mà nói, so với những người cùng thời, ông ta cũng được xem như là hạc đứng giữa bầy gà.
Trong đầu Trường Tuế hiện lên bốn chữ to đùng – mặt người dạ thú.
“Hiện tại cô có còn liên lạc với cậu ấy không?” Diêu Dịch Bác dừng một chút rồi mới hỏi tiếp: “Cậu ấy bây giờ thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?”
Giọng điệu lúc này mới có vẻ hạ mình xuống.
Trường Tuế vẫn bình thản, không hề bị thái độ “hạ mình” của ông ta đả động, trên môi nở nụ cười nhưng trong lời nói lại chứa đầy sự mỉa mai lạnh lùng: “Hứa Diệu có ổn hay không không phải là do ông chủ Diêu à? Chỉ cần ông chủ Diêu không đến tìm anh ấy, anh ấy sẽ ổn thôi mà.”
Diêu Dịch Bác có lẽ không ngờ rằng Trường Tuế lại dám nói chuyện với ông ấy bằng giọng điệu như vậy, nét mặt ông ta khẽ thay đổi.
Ở bên này dòng nước ngầm giữa hai người bọn họ đang cuồn cuộn.
Nhưng trong mắt người ngoài cuộc, lại có thể có những suy nghĩ tưởng tượng khác.
Tất cả đều âm thầm suy đoán “kim chủ” đứng sau Trường Tuế có phải là Diêu Dịch Bác hay không.
Nếu đó đúng là Diêu Dịch Bác thì các mối quan hệ và tài nguyên của Trường Tuế lúc này đều được giải thích hợp lý.
Lúc này Diêu Việt đi tới, gọi Diêu Dịch Bác một tiếng ba, sau đó nhìn sang Trường Tuế.
Ngay khi cô xuất hiện, anh ta đã nhìn thấy cô ấy.
Cô mặc một chiếc váy kẻ sọc màu xanh trắng, tay chân trắng nõn mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, mái tóc dài đen nhánh xõa ra, trên mặt trang điểm cũng rất đơn giản, mang theo một nụ cười nhàn nhạt dịu dàng tươi tắn động lòng người khiến người ta không thể rời mắt được. Chỉ là lúc nhìn thấy Hạ Luật bên cạnh cô ấy, ánh mắt Diêu Việt tối sầm lại, sau đó xoay người uống cạn rượu trong ly, tâm trạng đang vui lập tức biến mất.
Khi Diêu Dịch Bác nhìn thấy Diêu Việt bước tới, ông ta liền nói một câu hai đứa ở lại trò chuyện nhé, rồi rời đi.
“Đã lâu không gặp.” Diêu Việt ánh mắt không rời khỏi mặt cô ấy, quang minh chính đại nhìn cô.
Trường Tuế và Diêu Việt vẫn không tính là quen thân nhau lắm, nhưng anh ta vẫn có chút chiếu cố cho Trường Tuế. Mặc dù cha anh ta là một gã đàn ông xấu xa ghê tởm nhưng Trường Tuế cũng không bắt anh ta phải chịu lây, vì vậy cô ấy đã nở nụ cười ngọt ngào đáp lại: “Anh Diêu Việt.”
Nếu có ai đó gọi anh ta như vậy, anh ta luôn cảm thấy có chút gì đó quá mức ra vẻ cùng với chán ngấy.
Nhưng những chữ này khi thoát ra từ miệng Trường Tuế, lại khiến anh ta không khỏi động tâm.
Khi cô nở nụ cười ngọt ngào gọi anh ta là anh, không hề có chút ra vẻ giả bộ nũng nịu chút nào cả, đó là một sự ngọt ngào đúng chất, vang vọng xoay chuyển trong lòng anh ta cả ngàn lần vạn lần.
“Gần đây cô có khỏe không?” Mặc dù trong lòng suy nghĩ hết câu này đến câu khác, nhưng chỉ có thể nói ra được một câu khô khan như vậy.
“Tôi vẫn khỏe.” Trường Tuế khách khí nói, còn lịch sự đáp lại một câu: “Còn anh thì sao?”
Diêu Việt muốn nói rằng, anh ta không tốt một chút nào.
Anh ta cố ý khắc chế bản thân để không liên lạc với cô, tìm mọi cách an bài cho chính mình, quen biết rất nhiều cô gái, nhưng không ai trong số họ có thể lọt vào mắt xanh của anh ta, cho dù họ có làm thế nào đi nữa, anh ta cũng đều cảm thấy chẳng có gì thú vị.
“Tôi cũng rất tốt.” Anh ta nhẹ nhàng nói rồi dừng lại, sau đó anh ta đột nhiên hỏi: “Nghe Hoắc Vân Khai nói, cô có bạn trai rồi hả?”
Lúc hỏi câu này, anh ta chăm chú nhìn biểu hiện trên khuôn mặt cô, như thể sợ bỏ lỡ những phản ứng của cô trước câu hỏi này.
Trường Tuế cũng không quá ngạc nhiên, có chút ngượng ngùng mỉm cười nói: “Hoắc Vân Khai nói với anh rồi à?”
Diêu Việt nghe xong câu này, trái tim như lập tức rơi xuống đáy vực sâu, tâm tình đột nhiên xấu hơn, sắc mặt như không kìm nén được mà như để lộ ra sự nôn nóng: “Là Hạ Luật sao?”
…..
Hạ Luật không để tâm nhiều đến cuộc nói chuyện phiếm của mấy đạo diễn. Ánh mắt anh không ngừng tìm kiếm Trường Tuế trong đám người, bất kể là cô ấy ở nơi đâu, anh vẫn luôn có thể nhanh chóng tìm được cô trong đám người đó.
Anh vẫn luôn để ý đến những người xung quanh cô ấy, lúc đầu là Diệp Lộ cùng bà Tần thì anh cũng không để tâm nhiều. Nhưng sau khi ngẫu nhiên nhìn sang bên kia thấy bà Tần đã rời đi rồi, chỉ còn lại Diệp Lộ, sau đó Diệp Lộ cũng rời đi, thì nhìn thấy ông chủ công ty điện ảnh Diệu Bác đang nói chuyện với Trường Tuế, tiếp đó là đến Diêu Việt.
Trong giới giải trí, dường như tất cả mọi người đều biết đến Diêu Việt.
Ngoại trừ Hạ Luật.
“Người đó là ai vậy?” Anh hỏi Hoắc Văn Đình đang ngồi bên cạnh mình.
Hoắc Văn Đình đang nói chuyện vui vẻ với các đạo diễn, nghe anh hỏi liền quay đầu lại, sau đó nhìn theo ánh mắt của Hạ Luật hướng sang bên đó thì thấy Diêu Việt và Trường Tuế đang nói chuyện với nhau: “Người đang ngồi nói chuyện với Khương Trường Tuế đó à? Đó là Diêu Việt. Chính là thái tử của công ty điện ảnh Diệu Bác, trước đó chẳng phải là đã từng dính scandal với Khương Trường Tuế hay sao.” Hoắc Văn Đình nheo mắt nói: “Tôi nghe nói quan hệ của anh ta và tổng giám đốc Diêu không được tốt lắm, mấy năm nay hầu như hai người không tham gia trong cùng một sự kiện, nhưng tối hôm nay cả hai cha con họ đều có mặt ở đây, liệu có phải là đều vì Khương Trường Tuế không?”
Hoắc Văn Đình vừa dứt lời, nhìn thấy người bên cạnh đứng lên và trực tiếp đi tới bên kia.
“Hạ Luật!” Hoắc Văn Đình sửng sốt một chút, vội vàng khẽ gọi một tiếng, nhưng Hạ Luật vẫn bước đi không thèm quay đầu nhìn lại, trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy ảo não bực bội chính bản thân mình vì đã nói quá nhiều.
….
Bên này Trường Tuế vẫn đang nói chuyện với Trường Tuế, đột nhiên cảm giác có người đến gần, cô ấy quay đầu nhìn lại, liền thấy Hạ Luật đã đứng bên cạnh cô ấy không biết từ lúc nào.
Hạ Luật liếc nhìn Diêu Việt, sau đó lại nhìn Trường Tuế hỏi: “Ở bên kia các đạo diễn đang nói chuyện với nhau, em có muốn đi sang bên đó một chút không anh sẽ giới thiệu em với họ.”
Hoắc Văn Đình đi theo sát anh khi nghe anh nói lời này thì trợn tròn mắt.
Anh ta không bao giờ nghĩ rằng chính mình có một ngày có thể nghe thấy những lời như thế phát ra từ miệng Hạ Luật.
Hoắc Văn Đình nhìn Trường Tuế chằm chằm, bỗng nhiên trong lòng có chút nghi hoặc, Khương Trường Tuế này có phải là đã hạ cổ cho Hạ Luật không nhỉ?
Cô ấy vốn biết mấy cái chuyện “bàng môn tà đạo”, vậy thì cô ấy biết hạ cổ cũng là chuyện là quá đỗi bình thường.
Mà sắc mặt Diêu Việt khi nhìn thấy Hạ Luật đang tiến lại gần cũng trở nên lạnh lùng.
Bạn trai của Trường Tuế là ai, dường như không cần phải suy đoán nữa, chính là người đang đứng trước mặt đây.
Lần trước, lúc ngồi ăn cơm, chính miệng Trường Tuế đã thừa nhận cô ấy thích Hạ Luật.
Vì vậy khi Hoắc Vân Khai nói rằng cô ấy đã có bạn trai, người đầu tiên Diêu Việt nghĩ đến chính là Hạ Luật.
Sau khi nhìn thấy các biểu hiện của bọn họ tối hôm nay, thì câu trả lời cho việc đó đã quá rõ ràng.
Trường Tuế lúc này cũng nhìn Diêu Việt dường như có chút ngượng ngùng.
Diêu Việt mặc dù cảm thấy hơi tức ngực, nhưng vẫn cố gắng hết sức giữ vững phong độ và gượng cười nói: “Cô cũng nên đi qua bên đó đi, biết thêm được nhiều người cũng rất tốt.”
Trường Tuế mỉm cười nói: “Vậy thì tôi đi trước nhé.”
Hạ Luật khẽ gật đầu.
Sau đó hai người cùng nhau rời đi, nhìn bóng lưng hai người cũng cảm thấy rất xứng đôi.
Ngay khi Diêu Việt cũng định rời đi, liền thấy Trường Tuế quay đầu lại và nói điều gì đó với Hạ Luật, và mỉm cười với anh.
Diêu Việt đột nhiên phát hiện ra rằng, có một sự khác biệt rất lớn giữa nụ cười của Trường Tuế khi cô đối diện với anh ta và nụ cười của cô khi đứng trước mặt Hạ Luật. Phát hiện này đã khiến cho ngực anh ta cảm thấy nghẹt thở một lúc, anh ta siết chặt ly rượu trong tay, sắc mặt trở nên xám xịt rồi rời đi theo hướng ngược lại.
….
Các đạo diễn cũng tỏ ra khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Luật dẫn Trường Tuế đến giới thiệu với bọn họ.
Vừa lúc cũng có Từ Nghiêu ở đó, ông ấy cũng giúp Trường Tuế làm quen với những người trong bàn. Vì chuyện lúc trước xảy ra ở thảm đỏ, ông cũng cảm thấy có lỗi với Trường Tuế nên lúc giới thiệu cô với mấy người bạn của ông ấy cũng không tiếc lời nào, khen ngợi Trường Tuế không ngớt lời.
Nhóm người ngồi đây đều là những tên tuổi lớn trong giới, Trường Tuế do Hạ Luật đặc biệt dẫn tới đây, lại thêm Từ Nghiêu không ngớt lời khen ngợi như vậy nên bọn họ đều có ấn tượng rất tốt về Trường Tuế.
Những ấn tượng ban đầu này là hết sức quan trọng, rất có thể sau này họ có những bộ phim mới, thì chính những ấn tượng này sẽ giúp bọn họ nhớ đến Trường Tuế.
Trường Tuế được Từ Nghiêu dẫn đi quanh một vòng chào hỏi mọi người, họ đều là những tên tuổi lớn mà cô ấy vẫn chưa được làm quen. Sau khi chào hỏi xong, lưu lại ấn tượng xong rồi thì cô ấy liền thức thời rời đi trước.
Trường Tuế vừa mới rời đi.
Một nhà sản xuất phim nữ liền nói: “Bối cảnh của cô gái nhỏ này như thế nào? Vừa rồi tôi nghe mọi người nói rằng cô ấy dường như có liên quan gì đó với Triệu Thần An, và còn liên quan đến cả tổng giám đốc Diêu của công ty điện ảnh Diệu Bác, vừa nãy tôi còn nhìn thấy vợ của đạo diễn Tần và Diệp Lộ đi cùng cô ấy nữa. Hạ Luật đi cùng thảm đỏ với cô ấy, còn dẫn cô ấy đến đây để làm quen với chúng ta nữa.”
Từ Nghiêu nói: “Chẳng có bối cảnh gì hết. Có thể có bối cảnh gì đây chứ, cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi. Khi cô ấy ở đoàn làm phim của tôi quay phim, cũng chỉ có một trợ lý đi theo mà thôi. Nếu như cô ấy có bối cảnh gì đó thì cần Hạ Luật dẫn tới đây cho mọi người làm quen hay sao? Nhưng mà bà Tần thì lại rất yêu mến cô ấy, xem như là em gái của bà ấy, nhưng tôi đã hỏi qua, nghe nói là cô ấy hợp ý với bà ấy mà thôi.”
Từ Nghiêu liếc nhìn về phía Trường Tuế và Hạ Luật cùng nhau rời đi, sau đó nói tiếp: “Cô gái nhỏ này quả thực rất dễ làm người khác có thiện cảm, khiêm tốn, không kiêu ngạo, kỹ năng diễn xuất của cô ấy cũng rất tốt. Mọi người nếu có cơ hội thì cứ bồi dưỡng cho cô ấy, cô gái nhỏ này rất có triển vọng trong tương lai, chuyện đạt giải thưởng chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.”
Lúc này một đạo diễn có quan hệ tốt với Từ Nghiêu nói: “Này! Từ Nghiêu, anh vất vả như vậy, có phải anh chính là bối cảnh của cô ấy không thế?”
Dẫn đến một trận cười vang.
Từ Nghiêu cười mắng: “Mọi người thôi đi! Sao lại quăng cái mũ đó cho tôi vậy hả? Tôi đây là thưởng thức người tài! Những lời này của anh nếu để chị dâu nghe được thì tôi sẽ bị lột nguyên một lớp da đấy!”
Lại thêm một trận cười vang nữa.
Tuy nhiên những đánh giá này của Từ Nghiêu đã làm cho bọn họ bàn luận sôi nổi một hồi lâu.
“Đạo diễn Từ đánh giá cao về cô gái nhỏ này như vậy? Thật sự là không có chút lợi ích nào hay sao?”
“Này, không cần nói tôi cũng có thể nhận ra, vừa nãy tôi để ý quan sát cô ấy, hiện tại vẫn chưa thấy được kỹ năng diễn xuất, nhưng xem ra cũng có khí chất. Hơn nữa dáng vẻ rất thoải mái, rất có phong cách của một đại tướng.”
“Thật đúng lúc tôi đang có một vở kịch, mà tôi cảm thích cô ấy rất thích hợp với tính cách nhân vật trong vở kịch đó.”
“Vậy thì tôi đoán mọi người không còn cơ hội nữa đâu, không ai nghe nói hay sao? Đạo diễn Triệu đã quyết định chọn cô ấy cho《 Kiếm Linh 》rồi.”
“Không phải là đã chọn Chu Thư rồi sao?”
Từ Nghiêu rất ngạc nhiên khi nghe nhắc đến việc này.
Ông ấy vẫn chưa hiểu tại sao Chu Thư lại đột nhiên nhắm vào Trường Tuế như thế, còn tưởng rằng chính Trường Tuế đã đắc tội cô ấy, nhưng bây giờ xem như ông ấy đã hiểu ra, thì ra chuyện là như vậy.
……
Sau buổi tiệc rượu lần này, có thể nói Trường Tuế đã được hưởng lợi ích không nhỏ.
Mà suốt cả buổi tối hôm nay, người cảm thấy khó chịu nhất chính là người đại diện của Chu Thư, ngay cả Chu Thư cũng cảm thấy trong lòng thật có chút hối hận và cảm thấy mình thật bốc đồng.
Trương Nhã Đình vẫn luôn theo sát nhà sản xuất Lưu, nhìn bộ dáng xuân phong đắc ý của Trường Tuế cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đương nhiên, Trường Tuế không thể cảm nhận được tâm tình của họ.
Bữa tiệc rượu kéo dài đến gần mười hai giờ mới kết thúc.
Một số người đã lần lượt ra về.
Trường Tuế tửu lượng kém, uống một chút rượu đã cảm thấy hơi choáng váng, hơn nữa cô ấy còn đi giày cao gót nên càng cảm thấy mệt mỏi hơn, bây giờ chỉ muốn trở về nhà và ngủ một giấc.
Vừa mới chuẩn bị kêu Hạ Luật cùng về.
Diệp Lộ liền đi tới và nói: “Trường Tuế, tôi có chuyện làm ăn muốn nói với cô, không biết cô có hứng thú không.”
Ngay khi nghe đến hai từ “làm ăn”, Trường Tuế đột nhiên tỉnh hẳn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...