Khu vực phía Đông của thành phố Bắc.
Một trận mưa lớn bất ngờ ập đến khiến cho trật tự của thành phố bỗng chốc trở nên hỗn loạn, dưới mái che các trạm xe buýt công cộng chật ních các nhân viên văn phòng và sinh viên đứng trú mưa, những quầy bán hàng nhỏ vừa dọn sạp, vừa vội vã bung dù ra.
Một thanh niên bị ướt áo đứng dưới trạm xe buýt vừa nhìn bầu trời đang đổ mưa vừa than thở, tối hôm qua rõ ràng đã kiểm tra thời tiết, hôm nay là một ngày nắng ráo.
Hơn nữa, không hề có dấu hiệu gì báo trước hết, bầu trời đột nhiên trở nên tối đen lại, tiếp theo sau đó là tiếng sấm sét, rồi đến trận mưa bất ngờ xối xả ập đến.
Trận mưa này quả thực rất kỳ lạ.
Không những thế, không riêng gì Trường Tuế mới thấy được sự bất thường của nó, mà rất nhiều người cũng để ý đến sự bất thường của trận mưa này.
Lúc này, con hẻm nhỏ ở khu vực phía Đông thành phố Bắc.
Sau khi bị Cục Quản lý Yêu quái truy đuổi suốt cả một đêm, đánh một trận ác chiến với những người của Cục Quản lý Yêu quái, cuối cùng thì con sói yêu cũng cũng hao hết yêu lực ầm ầm ngã xuống. Chân thân khổng lồ của sói yêu bị hiện nguyên hình, toàn thân đẫm máu, hấp hối ngã xuống trong con hẻm, chỉ có lồ ng ngực nó đang phập phồng lên xuống. Thân hình khổng lồ của nó đè nát cả nửa bức tường, khu vực này cũng đã bị Cục Quản lý Yêu quái phong tỏa, mưa như trút nước, đứng trước mặt con sói khổng lồ lúc này là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc một bộ quân phục màu đen. Tay phải của cô giơ lên trời, trong lòng bàn tay có tia điện nhàn nhạt lóe lên, trên đỉnh đầu của cô lúc này chính là trung tâm của màn mây đen vần vũ ở trên bầu trời, ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên trong màn mây đen đó cùng với tia điện nhàn nhạt trong lòng bàn tay cô dường như đang hô ứng lẫn nhau.
Rõ ràng đây là một “trận mưa nhân tạo”, trận mưa lớn này là để giữ chân người dân trong khu vực này không đi lung tung để tránh cho bọn họ nhìn thấy những cảnh tượng vượt quá tầm nhận thức của họ.
Trong lần truy bắt con sói yêu vi phạm lệnh cấm của Cục Quản lý Yêu quái lần này, Cục Quản lý Yêu quái đã cử ra tổ gồm năm người tinh nhuệ đi truy bắt nó.
Có thể để cho Cục Quản lý Yêu quái phải xuất động tổ năm người này cũng chỉ có những con yêu quái cấp A trở lên. Rất rõ ràng, con sói yêu này chính là con yêu quái cấp A.
Tổ năm thành viên ưu tú này của Cục Quản lý Yêu quái gồm có bốn nam và một nữ, tất cả đều mặc đồng phục màu đen, trên ngực họ đều đeo bảng tên có khắc biểu tượng đại diện cho Cục Quản lý Yêu quái.
Ngay lúc này đây, cô gái trẻ thoạt nhìn chưa đầy hai mươi tuổi đang tạo ra “trận mưa nhân tạo”.
Còn những người khác cũng đang chuẩn bị sẵn sàng để kết thúc công việc của mình.
Bọn họ đều bị thương và kiệt sức trong cuộc chiến khốc liệt với con sói yêu.
Sau lưng người đội trưởng bị móng vuốt của con sói yêu cào rách một đường, đồng phục mặc trên người bị xé rách trực tiếp từ bả vai đến đốt sống lưng, nhưng anh ta vẫn coi như không có gì, đôi chân dài giẫm lên nước mưa, tiến thẳng về phía con sói khổng lồ.
Hình thể con sói yêu vô cùng to lớn, to gần bằng một chiếc xe tải nhỏ, miệng nó hơi hé ra, nước mưa bắn vào trong con ngươi khổng lồ màu vàng lục đang khép hờ của nó. Thân hình nó đầy thương tích, vết thương nghiêm trọng nhất dài gần một mét, là vết thương do một thanh đao dài rạch ngay ở phần bụng và thắt lưng. Da thịt bị cuộn lại, thậm chí có thể nhìn thấy rõ phần xương trắng bên trong, nước mưa rửa sạch lông của nó, máu theo dòng nước mưa chảy xuống chân người đàn ông. Người đàn ông lúc này cũng đang đứng trước mặt nó, dưới chân mang đôi ủng màu đen giẫm lên mặt nước đẫm máu, thân hình cao lớn và khuôn mặt nghiêm nghị, anh ta lạnh lùng nói: “Ngươi đã vi phạm lệnh cấm số chín của Cục Quản lý Yêu quái, ta dựa theo pháp luật bắt ngươi.” Sau đó trong ánh nhìn chăm chú chứa đầy sự giễu cợt và sát khí kia, khuôn mặt anh ta không chút thay đổi đưa tay ra đặt lên bộ lông phía trên mũi của nó, một cỗ lực lượng từ lòng bàn tay anh ta phóng ra, rót vào trong cơ thể của con sói.
Con sói khổng lồ há miệng kêu lên một tiếng đau đớn và yếu ớt, vùng vẫy tứ chi, cố gắng gượng đứng dậy, nhưng rồi bất lực ngã xuống.
Một người đàn ông có dáng người thấp bé và mập mạp nhìn máu chảy lênh láng khắp mặt đất, vẻ mặt đau lòng giống như đang nhìn những đồng tiền bị ngâm trong nước: “Thật là lãng phí, thật là lãng phí.”
Trong thị trường chợ đen, máu của yêu quái luôn luôn vô giá, huống hồ gì nó còn là con yêu quái cấp A nữa, máu của nó quý hơn rất nhiều so với máu của những con yêu quái bình thường khác.
Một người đàn ông khác lại đứng lau nước mưa trên mặt rồi phàn nàn: “Dư Thanh, khi nào thì cô mới điều chỉnh phạm vi của trận mưa nhân tạo của cô vậy, đừng có lần nào cũng làm cho chúng ta ướt sũng như thế chứ.”
Lúc này, cô gái buộc tóc đuôi ngựa vẫn đang đưa tay phải lên trời kia nghe vậy cũng lau nước mưa trên mặt, quay đầu lại với gương mặt sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Anh làm được thì anh đến làm đi.”
Hai người đàn ông còn lại, kể cả người đàn ông mập lùn đều cười lên hai tiếng.
Dư Thanh nổi danh là quả ớt nhỏ, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng năng lực của cô ấy chỉ dưới cơ đội trưởng, bình thường cô ấy cũng chỉ phục tùng đội trưởng, những người khác cô đều không để mắt đến.
Thân hình của con sói yêu khổng lồ dần dần thu nhỏ lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường một cách rõ ràng, bộ lông trên cơ thể nó cũng dần dần rút đi.
Cuối cùng, con sói khổng lồ đã biến mất, chỉ còn lại một người phụ nữ khỏa thân.
Người phụ nữ không một mảnh vải che thân nằm trong làn nước đẫm máu, mái tóc dài màu xám vương vãi trên tấm lưng trần bị thương của cô ấy. Những sợi tóc dài trên mặt đất theo dòng nước chảy đến chân người đàn ông, người phụ nữ hơi co người lại, lấy hai tay che phần bụng hơi phình của mình, ngẩng đầu lên một cách khó khăn, đôi mắt màu vàng lục lạnh lùng nhìn anh ta.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô ta một cách lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm không chút cảm xúc, cầm lấy chiếc chăn do các thành viên trong đội mang tới, ném lên người cô rồi xoay người rời đi không nhìn lại: “Mang vào đi.”
“Đội trưởng Mục.” Ngay lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy đỏ, tay cầm chiếc dù xuất hiện ở đầu ngõ, phía sau có một thanh niên đứng sau lưng cô ta. Hai người cầm dù, một trước một sau đi về phía bên này. Người phụ nữ xinh đẹp có đôi chân thon dài mang đôi giày cao gót bước đi trong mưa, tiếng bước chân lộp cộp bước đến trước mặt người đàn ông. Chiếc dù hơi nhếch lên, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng: “Anh còn nhớ giao dịch giữa chúng ta chứ?”
Người phụ nữ xinh đẹp mang chiếc váy đỏ chính là Ngọc Tiêu, còn người thanh niên đang đứng bên cạnh cô, đương nhiên chính là Ngọc Phần. Cô ta nói xong, dùng ánh mắt lướt qua bốn người còn lại của Cục Quản lý Yêu quái, hơi phá lệ nhìn Dư Thanh đang thu hồi cánh tay có mấy tia điện đang chớp nháy trong lòng bàn tay thêm mấy lần.
Mà Dư Thanh cũng nhìn lại cô ta, khuôn mặt bé nhỏ sắc lạnh, không mấy thiện cảm.
Mục Ngạn lạnh lùng nhìn cô ta một cái, sau đó nói: “Yên tâm đi, thứ cô cần, trong vòng mười ngày nữa tôi sẽ giao cho cô.”
“Đừng hiểu lầm, tôi đến đây chỉ để nhắc nhở đội trưởng Mục một tí, sợ là đội trưởng Mục công việc nhiều quá nên quên việc thôi.” Ngọc Tiêu cười rồi nói: “Chỉ cần đội trưởng Mục còn nhớ giao dịch giữa chúng ta là được rồi.”
Ngọc Phần nhìn máu của con yêu quái chảy lanh láng trên mặt đất cũng rất đau lòng. Đối với những đại sư bắt quỷ như bọn họ mà nói, máu của yêu quái chính là thiên kim khó cầu, mấu chốt là cho dù có tiền cũng không mua được.
Vì vậy bọn họ mới hợp tác với Cục Quản lý Yêu quái, nếu không bọn họ cũng không có cách nào để đối phó với con sói yêu này.
Con sói yêu ở đằng kia giờ cũng đã biến thành hình dạng con người, mái tóc màu xám và làn da trắng nõn, đôi mắt màu vàng lục lạnh lùng nhìn xuyên qua mái tóc xám nhìn về phía bên này khi bị người của Cục Quản lý Yêu quái nhấc lên khỏi mặt đất.
Khoảnh khắc Ngọc Phần bị đôi mắt màu vàng lục kia nhìn chằm chằm, cậu ta có cảm giác kinh hồn bạt vía. Cho dù có lâm vào tình cảnh chật vật đến bao nhiêu, ánh mắt của cô ta vẫn khiến người ta cảm nhận được sự nguy hiểm đến tột cùng.
Một con yêu quái như vậy, thế mà lại thực sự yêu con người.
Cái gọi là điều cấm thứ chín mà Cục Quản lý Yêu quái nói chính là, con người và yêu quái không được ở cùng nhau.
Nhưng vì càng ngày càng có nhiều con yêu quái sinh sống trong thế giới loài người, mà năng lực của Cục Quản lý Yêu quái cũng có hạn, đôi lúc cũng có vài trường hợp con người và yêu quái bí mật ở cùng nhau, nếu không bị phát hiện, thì có thể trốn thoát, đặc biệt là những con yêu quái có năng lực mạnh giống như con sói yêu này, một khi ra tay, Cục Quản lý Yêu quái cũng không có nhiều lợi thế, hơn nữa những tổn thất gây ra rất khó để sửa chữa.
Nhưng điều quan trọng mà Cục Quản lý Yêu quái nhấn mạnh chính là giữa con người và yêu quái không được có con.
Một khi con người và yêu quái kết hợp rồi sinh ra một đứa trẻ, thì đứa trẻ đó sẽ chính là bán yêu.
* Bán yêu: Nửa người nửa yêu quái
Bán yêu ngay từ khi sinh ra đã có yêu lực cường đại, vì là do con người và yêu quái kết hợp sinh ra nên cực kỳ không ổn định, rất dễ dàng xuất hiện vấn đề về tâm lý, nó sẽ là mối đe dọa lớn đối với thế giới loài người, hơn nữa huyết thống của con người cũng không thể bị yêu quái làm cho dơ bẩn.
Tương tự như vậy, hầu hết các yêu quái cũng đều nghĩ rằng bán yêu sẽ làm ô uế huyết thống cao quý của yêu quái.
Suy cho cùng, tuổi thọ của yêu quái dài hơn tuổi thọ của loài người rất nhiều, cũng cường đại hơn rất nhiều.
Theo quan điểm của bọn chúng, loài người chẳng qua hơn là hơn ở số lượng lớn mà thôi.
Nếu như số lượng của yêu quái nhiều hơn một chút thì thế giới loài người đã sớm bị yêu quái chiếm lĩnh, và căn bản chúng cũng không còn chịu nhiều sự ràng buộc như vậy.
Đương nhiên, đối những con đại yêu quái chân chính, ngoài việc không thể tùy ý giết người thì những sự ràng buộc của Cục Quản lý Yêu quái đối với chúng nó có thể nói là hầu như không đáng kể. Bất kỳ nhiệm vụ nào của Cục Quản lý Yêu quái liên quan đến đại yêu đều là những nhiệm vụ cấp S trở lên.
Còn con sói yêu cấp A lần này cũng đã đủ mạnh rồi. Nếu như không phải là nó mang thai thì tổ năm người tinh anh lần này cũng không dễ dàng gì mà bắt được nó như vậy.
Một chiếc xe tải màu đen từ bên ngoài chạy vào, con yêu quái được quấn vào trong chiếc chăn, được buộc chặt bởi những sợi dây thừng trừ yêu và bị nhét vào trong thùng xe.
Ngoại trừ Mục Ngạn cùng Ngọc Tiêu nói chuyện hai câu ra thì những người khác đều chỉ coi như bọn họ không hề tồn tại, lạnh lùng lãnh đạm, cứ thế trực tiếp lên xe rời đi.
Người của Cục Quản lý Yêu quái đã rời đi.
Về phần bức tường bị con yêu quái làm cho đổ sập thì sẽ có nhân viên hậu cần đến sửa chữa sau.
Trong con hẻm giờ đây chỉ còn lại hai chị em Ngọc Tiêu và Ngọc Phần.
“Đám người của Cục Quản lý Yêu quái thật là kiêu ngạo.” Ngọc Phần nhìn bọn họ lái xe rời đi, trong lòng có chút bất mãn và có chút khinh thường nói: “Chẳng phải đang dựa hơi ZF đó sao.”
Ngọc Tiêu khịt mũi một tiếng, liếc nhìn anh ta nói: “Họ kiêu ngạo là vì họ có thực lực để kiêu ngạo. Cục Quản lý Yêu quái có đủ sức mạnh và thực lực để có thể gi ết chết đại yêu, còn đội trưởng Mục kia, có thể một mình giế t chết con yêu quái cấp B đấy. Mấy thuộc hạ dưới tay anh ta, cũng có siêu năng lực. Trận mưa lớn này là do cô gái vừa rồi tạo ra, nghe nói Cục Quản lý Yêu quái đã thu nạp rất nhiều người có siêu năng lực. Thành phố Bắc còn là tổng bộ của Cục Quản lý Yêu quái nữa, lần sau nếu tiếp xúc với người của Cục Quản lý Yêu quái, nhớ cẩn thận, bọn họ giết người không để lại dấu vết đâu.”
Ngọc Phần khịt mũi: “Em cũng không phải là người dễ bị giết như vậy, chẳng phải sao?”
Linh lực của anh ta đã khôi phục được tám phần, sự tự tin đã trở lại.
Ngọc Tiêu liếc mắt nhìn anh ta một cái, cô ta cũng lười tranh luận với anh ta, bỗng cô chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi: “Vậy cậu đã tìm ra được tung tích gì của cô gái tên Khương Trường Tuế đó chưa?”
Ngọc Phần ngắt lời: “Không cần điều tra gì đâu, cô ta là một ngôi sao, trên mạng đâu đâu cũng có tin tức về cô ta, chỉ cần lên mạng tìm kiếm thì sẽ biết cô ta ở đâu thôi.”
Ngọc Tiêu nói: “Sư phụ nói cô ta có thể là hậu nhân của Khương Tô, nếu xác nhận cô ta thực sự là hậu duệ của Khương Tô, liệu cậu có tự tin rằng mình có thể đánh bại được cô ta không?”
Trong nháy mắt Ngọc Phần có chút do dự, sau đó nhanh chóng nói: “Đương nhiên rồi! Lần trước do em quá khinh suất! Hơn nữa, đợi sau khi lấy được yêu đan rồi luyện hóa thì linh lực của chúng ta sẽ được nâng lên một tầng cao hơn.”
Ngọc Tiêu cười nhạt, cô ta nhìn vũng máu loãng trên mặt đất, bây giờ việc quan trọng nhất chính là lấy được yêu đan của con yêu quái này.
Hy vọng người của Cục Quản lý Yêu quái giữ lời.
…….
Trận mưa kéo dài chưa đầy mười lăm phút thì chuyển dần thành mưa nhẹ, một lúc sau thì hết mưa.
Kế hoạch chụp ảnh ngoại cảnh của Trường Tuế vốn dĩ đã bị hủy bỏ, nhưng hiện tại trời đã hết mưa, phía tạp chí đã gọi điện lại để thông báo vẫn tiến hành chụp hình như kế hoạch ban đầu.
Trường Tuế lưu luyến không rời bịn rịn chia tay Hạ Luật, chuẩn bị dẫn Tiểu Trương ra ngoài kiếm tiền.
“Đợi đã.” Hạ Luật bảo cô đợi, sau đó trở về phòng, khi bước ra ngoài đã thấy anh mang đầy đủ khẩu trang và mũ: “Anh sẽ đưa em đến đó.”
Trường Tuế đương nhiên không thể từ chối, bây giờ cô ấy đang trong giai đoạn quyến luyến không muốn tách rời anh.
Chỉ có Tiểu Trương, trong lòng cô ấy có chút rối rắm, sợ hai người bọn họ sẽ bị các tay săn ảnh chụp lại hình ảnh.
Khi xuống lầu, xe bảo mẫu của công ty đã đợi sẵn bên dưới.
Người tài xế nhìn kỹ Hạ Luật đang đội chiếc mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, và mặc một thân màu đen.
Trường Tuế bình tĩnh giới thiệu anh ấy là hàng xóm của mình, anh ấy làm việc gần chỗ đó, tiện đường nên anh đi cùng.
Tài xế mỉm cười, cũng không để tâm đ ến liền lái xe rời đi, căn bản là anh ta không để ý đến hai người đang nắm tay nhau.
Khi đến địa điểm đó, Hạ Luật và Trường Tuế cùng nhau xuống xe.
Nhân viên công tác đến đón Trường Tuế không khỏi liếc nhìn Hạ Luật đang đứng bên cạnh cô, trong lòng nhịn không được cảm thán một câu, tuy không nhìn thấy mặt, nhưng có thể cảm nhận được vẻ điển trai của anh qua chiếc mũ và lớp khẩu trang.
Lúc này Trường Tuế đột nhiên hỏi: “Anh trai tôi có thể đi cùng tôi không?’
Ngay khi Trường Tuế nói ra lời này, không chỉ là Tiểu Trương và tài xế đang ở trong xe, mà cả Hạ Luật cũng quay đầu lại, ánh mắt dưới vành chiếc mũ nhìn chăm chú vào cô.
Nhân viên nhanh chóng nói: “Đương nhiên có thể.” Nói xong không khỏi liếc mắt nhìn Hạ Luật.
Thì ra là anh trai, vậy khẳng định là một anh chàng rất đẹp trai, chỉ là không hiểu sao anh ấy lại che mặt kín mít như vậy.
Trường Tuế lịch sự cười rồi nói cảm ơn: “Cảm ơn cô.”
Tiểu Trương không khỏi quay đầu nhìn lại tài xế đang ngồi trong xe, quả nhiên, anh tài xế này cũng đang ngây người.
Tại sao từ hàng xóm giờ lại trở thành anh trai vậy nhỉ?
Hơn nữa, không phải nói là đưa đến chỗ gần đây sao? Tại sao bây giờ còn vào trong địa điểm chụp hình cùng cô ấy.
Hạ Luật xem ra không có bất kỳ sự phản đối nào.
Tiểu Trương đi sau hai người bọn họ, trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng đừng ai phát hiện ra anh ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...