Khi Trường Tuế đến bệnh viện nhìn thấy Hoắc Văn Đình, vẻ kiêu ngạo của anh ta đã hoàn toàn biến mất, trên cằm anh ta bị khâu vài mũi, khi nhìn thấy cô, vẻ mặt của anh ta có chút ngượng ngùng và thiếu tự nhiên.
Trường Tuế chẳng thèm quan tâm đ ến anh ta mà bước đến hỏi Hạ Luật: “Ông chủ của anh thế nào rồi?”
Hạ Luật hơi nhíu mày, trên khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Gãy xương chân phải, vừa mới làm phẫu thuật xong.”
Trường Tuế lúc này mới lạnh lùng nhìn về phía Hoắc Văn Đình: “Còn anh Hoắc thì sao? Anh không sao chứ?”
Vẻ mặt Hoắc Văn Đình vô cùng phức tạp, anh ta nói với vẻ không tự nhiên: “Cảm ơn, tôi không sao.”
Anh ta cũng không ngờ rằng trong một ngày mà bản thân lại xảy ra hai vụ tai nạn xe. Vụ tai nạn vào buổi sáng thì chỉ làm cho anh ta hơi hoảng sợ một chút thôi, nhưng đến tối thì một bị một tên say rượu lái xe tông trực diện. Phần đầu bên phía ghế ngồi của của tài xế chỉ bị móp nhẹ, người anh ta bị bầm tím một chút, nhưng phần đầu bên ghế phụ bị biến dạng, móp méo nghiêm trọng, ông chủ ngồi bên ghế phụ hai chân bị kẹt vào ghế, bất tỉnh tại chỗ.
Trường Tuế nói với Hạ Luật: “Là do em bất cẩn, không ngờ vận xui của anh Hoắc còn lây sang cho người khác.”
Khóe miệng Hoắc Văn Đình hơi co giật, không hề nghi ngờ lời này của Trường Tuế là đang ám chỉ anh ta.
Nhưng anh ta hiện tại không còn lời gì để nói, lúc này cô có nói gì anh ta cũng chỉ có thể nuốt nhịn vào trong. Trong một ngày xảy ra hai vụ tai nạn xe, nếu như nói buổi sáng là do anh ta mất tập trung, có thể là trùng hợp mà thôi, nhưng vụ tai nạn xảy ra vào tối nay thì không có cách gì để biện minh cho nó cả. Anh ta dừng xe ở đó chờ đèn xanh, và chiếc xe kia lao vào tông xe anh ta một cách trực diện, đó thực sự là tai bay vạ gió.
Bây giờ anh ta còn nghĩ thà người nằm trong giường bệnh lúc này chính là bản thân anh ta còn hơn.
Giá như ngay từ đầu anh ta tin những lời Trường Tuế nói, thì có thể sẽ không xảy ra sự việc như lúc này.
Sai thì phải chịu.
Hoắc Văn Đình sau vài giây ổn định tâm lý, sau đó đi đến trước mặt Trường Tuế, nhìn chằm chằm vào mắt cô nói một cách chân thành: “Cô Khương, trưa hôm nay tôi có chỗ mạo phạm đến cô, tôi xin lỗi cô, tôi bây giờ chính thức thỉnh cầu cô, tôi hy vọng cô có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước mà giúp tôi vượt qua được kiếp nạn lần này.”
Thái độ thành khẩn lần này của Hoắc Văn Đình khiến cho Trường Tuế có cái nhìn khác hơn về anh ta. Sau đó mỉm cười nhìn anh ta nói: “Anh Hoắc yên tâm, tôi không để bụng đâu, anh Hoắc cũng đừng nên để ý quá làm gì. Phải rồi, anh Hoắc có còn giữ danh thiếp của tôi không?”
Hoắc Văn Đình nói có.
Vì những lời này của Trường Tuế, trong lòng anh ta cũng có một vài ấn tượng tốt về cô, và cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trường Tuế cười nói: “Trong danh thiếp có số tài khoản ngân hàng của tôi, anh Hoắc có thể trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng cho tôi.” Cô nói xong, liền lấy trong túi ra một lá bùa được gấp thành hình tam giác: “Đây là lá bùa bình an, mang theo nó bên mình, tạm thời có thể giữ an toàn cho anh.”
Hoắc Văn Đình cầm lá bùa rồi cau mày: “Tạm thời?”
Trường Tuế “ngại ngùng” cười nói: “Lịch trình của tôi gần đây nhiều quá, không có thời gian, anh Hoắc đừng lo lắng quá, chỉ cần mỗi ngày, khi anh thay quần áo nhớ bỏ theo lá bùa này theo bên mình, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Hoắc Văn Đình cầm lá bùa được xếp hình tam giác màu vàng, trong lòng cũng có chút nghi ngờ không biết có phải cô cố ý làm như vậy hay không, nhưng sự nghi ngờ của anh ta cũng chỉ là nghi ngờ, không còn cách nào khác, hơn nữa cô ấy đã nói như vậy, anh ta cũng không thể thúc giục cô, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận, mở ốp điện thoại ra và đặt lá bùa vào trong đó.
Trường Tuế biểu thị vẻ khen ngợi, con người thời nay, cái gì cũng có thể quên được, ngoại trừ điện thoại di động.
Hoắc Văn Đình nói lời cảm ơn, sau đó nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Anh ta nói xong liền rời đi.
Trường Tuế nhìn Hạ Luật vẫn đang trong dáng vẻ thất thần và hỏi: “Anh đang lo lắng cho ông chủ của anh phải không?”
Hạ Luật ừ một tiếng, liền mím môi lại, ánh mắt hơi ảm đạm, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh nhuốm màu u ám.
“Anh mới gặp ông ấy tối hôm qua….”
Trường Tuế hơi giật mình, lập tức cô hiểu được, anh ấy đã cho rằng việc ông chủ mình gặp chuyện không may là do mình.
“Hạ Luật.” Cô đưa tay ra nắm chặt lấy tay anh, rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang u ám của anh ấy: “Không phải do anh.”
Mí mắt của Hạ Luật khẽ nhúc nhích, rồi nhanh chóng trầm lại, anh ấy dùng một giọng điệu thật bình thản nói: “Tất cả những người đến gần anh đều gặp xui xẻo.”
Trường Tuế luồn ngón tay mình đan xen vào giữa các ngón tay của anh, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau, ánh mắt cô nhìn sâu vào mắt anh, mang theo nụ cười đầy ẩn ý trong đôi mắt: “Ý của anh là, chúng ta vẫn chưa đủ thân thiết sao?”
Hạ Luật hơi ngẩn người, sau đó đỏ mặt nhìn ánh mắt Trường Tuế đang chăm chú nhìn anh mang theo ý cười, mím môi nói: “Em thì khác.”
Anh ấy biết, cô không giống họ.
Cô là người duy nhất anh ấy có thể đến gần.
Đôi mắt Trường Tuế khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói: “Ừm, dù xảy ra chuyện gì đi nữa, em cũng sẽ ở bên cạnh anh. Ông chủ của anh gặp tai nạn hoàn toàn là do vận xui của anh Hoắc đã làm ảnh hưởng đến ông ấy, không liên quan đến anh, anh không được suy nghĩ lung tung, rồi tự nhận trách nhiệm về mình.”
Hạ Luật kinh ngạc nhìn cô, đôi mắt hoa đào của anh ấy đang từ trạng thái yên lặng đạm mạc dần dần nổi lên gợn sóng, ánh sáng cũng bắt đầu xuất hiện trong đó, một lúc sau, anh nắm chặt tay cô, khẽ nói được.
Hoắc Văn Đình từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta bước tới, cau mày, trầm giọng nói: “Đây là nơi công cộng, hai người nên chú ý một chút.” Anh ta cố gắng hết sức kiềm chế giọng điệu của mình không quá nghiêm khắc, dù sao tính mạng của anh cũng đang nằm trong tay Khương Trường Tuế, lưng không thể đứng thẳng thì sức lực nói chuyện cũng không thể quả lớn.
Trường Tuế tỏ vẻ ngượng ngùng nở một nụ cười rồi rút tay lại.
Hoắc Văn Đình nhìn điệu bộ ngượng ngùng của Trường Tuế, không khỏi hoài nghi, có phải là cô đang giả bộ không bởi vì xem ra da mặt của cô cũng rất dày.
Trường Tuế không hề biết hình ảnh của mình trong lòng Hoắc Văn Đình như thế nào, dù sao cô cũng không mấy quan tâm.
“Tôi vào trong xem tình hình của tổng giám đốc Chu một lát.” Hoắc Văn Đình nói xong, dùng đôi mắt liếc nhìn như nhắc nhở Hạ Luật rồi đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Trường Tuế kéo Hạ Luật ngồi xuống chiếc ghế, rồi nói: “Yên tâm đi, không sao đâu.”
Hạ Luật gật đầu, không hiểu vì sao khi Trường Tuế ở bên cạnh anh thì tâm anh ấy lại bình yên đến lạ thường.
Hai người ngồi trên băng ghế nói chuyện nhẹ nhàng.
Hoắc Văn Đình đột nhiên đẩy cửa nhìn ra bên ngoài, ra hiệu với Hạ Luật: “Tổng giám đốc Chu tỉnh rồi, mau tới đây.”
Hạ Luật lập tức đứng dậy bước tới.
Trường Tuế cũng đứng dậy đi theo anh ấy, Hoắc Văn Đình nhìn cô, cũng không ngăn cản.
Ông chủ Chu khoảng tầm năm mươi tuổi, thân hình hơi mập, chân phải đang bị bó bột, chiếc giường bị lung lay khi ông trở mình muốn ngồi dậy, trên mặt còn có vài vết thương do các mảnh vỡ của kính bắn vào, trên đầu đang quấn băng gạc, nhưng những điều này không làm giảm đi khí độ nho nhã của ông ấy. Nhìn thấy Hạ Luật, trên mặt ông hiện lên một nụ cười, xem ra tinh thần của ông cũng rất tốt.
Ông ấy vừa định chào Hạ Luật thì nhìn thấy Trường Tuế đi phía sau Hạ Luật bước vào trong, ông có chút ngạc nhiên, sau đó nói: “A, cô là gì nhỉ, Khương Trường Tuế phải không?”
Trường Tuế thoải mái chào hỏi ông ấy: “Ông chủ Chu, chào ông.”
Ông chủ Chu liếc mắt nhìn Hoắc Văn Đình, Hoắc Văn Đình lập tức giải thích nói: “Cô ấy đi cùng Hạ Luật.” Dừng một lúc, dường như anh ta không biết nên giới thiệu cô ấy với tư cách gì, liếc mắt nhìn cô rồi nói: “Là bạn của Hạ Luật.”
Ông chủ Chu kinh ngạc nhìn về phía Trường Tuế, nhìn từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn Hạ Luật, với đôi mắt lão luyện của ông ấy, nhìn sắc mặt của Hạ Luật xem ra anh ấy có chút không tự nhiên, trong lòng càng ngạc nhiên hơn.
Lập tức ồ ồ hai tiếng rồi nói: “Tôi nhớ ra rồi, hai người trước đây từng hợp tác chung trong một bộ phim đúng không? Bộ phim đó của đạo diễn Tần.”
Trường Tuế gật đầu nói phải.
Ông chủ Chu mỉm cười, rồi nhìn Trường Tuế với ánh mắt tỏ vẻ hài lòng.
Trong lòng của Hoắc Văn Đình lúc này có dự cảm không tốt, quả nhiên không thể hy vọng gì việc ông chủ sẽ đứng về phía mình, ông chủ xem Hạ Luật như con ruột của mình, ông ấy nhìn Trường Tuế với ánh mắt như vậy rõ ràng là xem cô ấy như con dâu của mình! Hơn nữa, dường như đối với “cô con dâu” này ông rất hài lòng.
“Ông thấy thế nào rồi?” Hạ Luật kể từ khi bước vào phòng bệnh, lúc này mới nói một câu đầu tiên.
Giọng điệu bình thản đều đều trước sau như một hoàn toàn chẳng nghe ra được ý tứ quan tâm gì, giống như là bác sĩ định kỳ tới kiểm tra tình hình bệnh nhân vậy.
“Không có chuyện gì đây, thuốc tê vẫn chưa hết hẳn, chân cũng không có cảm giác gì.” Mặc dù chân bị gãy, nhưng trên gương mặt của ông chủ Chu tỏ vẻ rất lạc quan: “Không phải chuyện gì quá to tát, vừa hay, mấy năm nay tôi cũng chưa được nghỉ ngơi, lần này tranh thủ chân bị gãy không đi đâu được, nghỉ ngơi vài tháng cho thật tốt, hưởng thụ cảm giác về hưu.”
Hoắc Văn Đình là người cảm thấy áy náy nhất: “Tổng giám đốc Chu, tôi xin lỗi.”
Ông chủ Chu tỏ vẻ kỳ lạ nói: “Cậu xin lỗi tôi cái gì, đó không phải là lỗi của cậu, người nên nói xin lỗi, phải là tôi xin lỗi cậu mới đúng, nếu không phải tôi bảo cậu đón tôi, thì sẽ không gặp phải tai nạn này. Hơn nữa cũng không phải do cậu lái xe xảy ra tai nạn, xe đã dừng lại an toàn mà bị người khác tông phải, chỉ có thể nói tai họa từ trên trời rơi xuống, chúng ta vô tình đụng phải, tôi muốn nói, chúng ta như vậy cũng đã may mắn lắm rồi, tuy gãy một cái chân, nhưng lại cứu được hai mạng người.”
Vẻ mặt của Hoắc Văn Đình càng tỏ ra phức tạp.
Đương nhiên là do lỗi của anh ta, chỉ có điều anh ta không tiện nói cho ông chủ biết lý do vì sao xảy ra tai nạn mà thôi.
Nhìn thấy ông chủ bị gãy chân còn nói những lời động viên an ủi anh ta, trong lòng anh ta càng cảm thấy áy náy hơn.
Đến Trường Tuế cũng bị sự lạc quan cởi mở của ông chủ Chu làm cho lây nhiễm.
“Ông chủ Chu là người có phúc, mặc dù không có duyên với đường con cái, nhưng cuộc đời ông luôn được thuận buồm xuôi gió, ít gặp bất trắc.”
Ông chủ Chu nghe những lời như vậy, tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Trường Tuế, rồi lại nhìn Hạ Luật: “Cái này… là Hạ Luật đã nói với cô như vậy sao?”
Hoắc Văn Đình cũng kinh ngạc nhìn cô.
Trường Tuế nở một nụ cười, khiêm tốn nói: “Không phải Hạ Luật nói cho tôi biết đâu, chỉ là tôi biết một chút ít về thuật xem tướng thôi.”
Hoắc Văn Đình nghe xong, tâm tình lập tức trở nên vi diệu, cô ấy cũng không khiêm tốn như vậy khi ở trước mặt anh ta.
Hơn nữa cô ấy có khả năng như vậy, chắc chắn không phải chỉ biết chút ít về thuật xem tướng thôi.
Ông chủ Chu rất hào hứng nhìn Trường Tuế hỏi: “Nói như vậy là cô biết xem tướng nữa phải không?”
Trường Tuế ngại ngùng cười: “Dạ cháu biết chút chút ạ.”
Hoắc Văn Đình nghe cô ấy thú nhận thân phận được giấu kín của mình, cũng can đảm thú nhận “tai ương” mình đang trải qua.
“Là do tôi không nghe lời khuyên của cô Khương, cho nên tổng giám đốc Chu, chuyện ông gặp tai nạn như vậy, tất cả đều là do tôi đã liên lụy đến ông.”
Ông chủ Chu tỏ vẻ rất ngạc nhiên, nhưng cũng không trách anh ta: “Văn Đình cậu đừng tự trách mình, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ không tin.” Rồi tỏ vẻ nghi ngờ nhìn về Trường Tuế: “Có điều, thật sự có chuyện linh nghiệm như vậy sao?”
Hoắc Văn Đình nói ra được những lời đó thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, lại nghe ông chủ Chu nói như vậy, anh ta nở một nụ cười chua chát nói: “Lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng bây giờ khi đã chứng kiến tận mắt, tôi không thể không tin.”
Ông chủ Chu càng tỏ vẻ tò mò nhìn Trường Tuế nói: “Vậy thì cô xem cho tôi thử? Xem tôi có gặp tai ương gì không?”
“Ông chủ Chu, tôi đã nói rồi, ông là người có phúc, cho dù có gặp tai ương gì đi nữa, cuối cùng rồi cũng sẽ hóa nguy thành an mà thôi. Hơn nữa, tôi thu phí rất đắt, ông chủ Chu cũng không cần phải tốn tiền như vậy.” Trường Tuế cười nói: “Nếu như trên đời này con người cái gì cũng biết trước, vậy thì còn gì là thú vị?”
Ông chủ Chu ngẩn người một lúc, sau đó cười ha ha đồng ý nói: “Cô nói rất có đạo lý, nếu như liếc mắt một cái có thể thấy được kết cục thì quả thực cuộc đời này chẳng còn gì là thú vị.” Ông nhìn Trường Tuế với ánh mắt đầy sự tán thưởng: “Cô Khương, cô còn nhỏ tuổi như vậy nhưng lời cô nói ra quả thực rất có đạo lý.”
Trường Tuế mím môi, mỉm cười và nói: “Tôi là bạn của Hạ Luật, cũng là hậu bối của ông, ông cứ gọi tôi là Trường Tuế hoặc Tiểu Khương là được rồi ạ.”
Ông chủ Chu hàm ý liếc mắt nhìn Hạ Luật, sau đó cười nói với Trường Tuế: “Vậy thì cô cũng đừng gọi tôi là ông chủ Chu nữa, hãy gọi tôi là chú Chu đi.”
Trường Tuế không chút do dự, nở một nụ cười ngọt ngào gọi một tiếng chú Chu.
Ông chủ Chu mặt mày hớn hở đáp ứng.
Hoắc Văn Đình nhìn cảnh tượng hài hòa và thân thiện này giống như những người thân trong gia đình, trong lòng cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ đến khó tả.
Lúc này, bỗng nhiên ông chủ Chu chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói với Hoắc Văn Đình và Hạ Luật: “Hai cậu đi ra ngoài trước đi, tôi có đôi lời muốn nói riêng với cô Khương.”
Cả Hạ Luật và Hoắc Văn Đình đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng Hoắc Văn Đình chỉ cố ý liếc nhìn Trường Tuế một cái, rồi xoay người bước ra ngoài.
Còn Hạ Luật vẫn không động tĩnh gì, cứ thế nhìn Trường Tuế.
Trường Tuế mỉm cười và khẽ gật đầu với anh ấy, lúc này anh ấy mới quay người đi theo Hoắc Văn Đình ra ngoài.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại ông chủ Chu và Trường Tuế.
Ông chủ Chu cười nói: “Đừng đứng như vậy, hãy ngồi xuống đi.”
Trường Tuế ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh, nhìn ông chủ Chu, đợi ông ấy nói.
Ông chủ Chu trước tiên mỉm cười và sau đó nhìn cô một lúc, mới chậm rãi nói: “Cô và Hạ Luật, không chỉ là bạn bè đơn thuần đúng không?”
Trường Tuế ngại ngùng cười, dáng vẻ rất lễ phép: “Ông cũng nhìn ra ạ?”
Ông chủ Chu cười ha ha rồi nói: “Tôi cũng đâu phải người mù, sao lại không nhìn thấy được chứ? Ánh mắt của Hạ Luật còn không thèm nhìn đến một người bệnh như tôi, cậu ta chỉ chăm chăm nhìn cô.”
Trường Tuế hơi ngẩn ra, sắc mặt có chút nóng lên, lúc này cô mới thực sự thẹn thùng.
Ông chủ Chu nhìn Trường Tuế, có chút ngập ngừng hỏi: “Tiểu Khương, nếu như là cô biết xem tướng, vậy chắc là cô cũng nhìn ra được Hạ Luật không giống với người bình thường phải không?”
Trường Tuế nhìn ông chủ Chu, biết rằng ông ấy có lẽ cũng biết được điều đó, thế là gật đầu, nói: “Hạ Luật có mệnh thiên sát cô tinh, lục thân không nhận.”
Ông chủ Chu nghe nói vậy, nhìn sâu vào mắt Trường Tuế, cuối cùng cũng tin cô. Dường như ông đang nhớ lại điều gì đó, một lúc sau mới nói: “Lần đầu tiên khi tôi gặp Hạ Luật, cậu ấy chỉ mới mười hai tuổi, thân hình rất gầy, tay chân gầy guộc, trông giống như đứa trẻ bị suy dinh dưỡng, nhưng đặc biệt cậu ấy có đôi mắt rất sáng. Tôi và vợ tôi ban đầu có kế hoạch muốn nhận nuôi một đứa trẻ. Với một số gia đình có ý định muốn nhận con nuôi mà nói, tuổi của Hạ Luật quả thực có chút hơi lớn, hơn nữa vào thời điểm đó có một nhân viên đã khéo léo nhắc nhở tôi là cậu ấy có vấn đề. Nhưng lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy thì tôi đã quyết định nhận nuôi, vợ của tôi cũng đồng quan điểm với tôi, thế là chúng tôi đã nhận nuôi cậu ấy.”
Trường Tuế ngạc nhiên nhìn ông chủ Chu.
Cô ấy từ lúc bắt đầu nhìn thấy Hạ Luật ở bệnh viện, thì có thể cảm nhận được đối với Hạ Luật mà nói, ông chủ này đối với anh ấy không đơn thuần như những ông chủ khác.
Nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, ông chủ Chu lại chính là cha nuôi của anh ấy.
Ông chủ Chu nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Trường Tuế, chỉ cười, sau đó nói: “Mối quan hệ nhận cha con nuôi của chúng tôi đã duy trì chưa được nửa năm thì kết thúc.”
Trường Tuế không chớp mắt nhìn chằm chằm vào ông, đợi ông nói tiếp.
Ông chủ Chu nói: “Khi Hạ Luật mới đến nhà chúng tôi, cậu ấy rất yên tĩnh, thậm chí tôi và vợ tôi còn bắt đầu nghi ngờ cậu ấy gặp trở ngại về ngôn ngữ, còn tìm cho cậu ấy một bác sĩ tâm lý. Vợ tôi rất kiên nhẫn, hơn nữa vì vấn đề về sức khỏe, chúng tôi không thể sinh con cho chính mình, cho nên cô ấy đã đón Hạ Luật về, và xem cậu ấy như con đẻ của mình. Cô ấy luôn cố gắng kiên nhẫn giao tiếp với Hạ Luật, vả lại cũng không hề nản lòng.” Trên mặt của ông chủ Chu lộ ra một nụ cười: “Về điểm này, tôi hoàn toàn không bằng cô ấy.”
Ông chủ Chu nói tiếp: “Không ai có thể đủ sức kiên nhẫn như vợ tôi, cô ấy đã mất ba tháng, mới khiến cho Hạ Luật mở miệng, tối hôm đó, vợ tôi rất vui mừng, cô ấy luyên thuyên trò chuyện với tôi đến nửa đêm.”
Ông chủ Chu dường như nhớ lại cảm xúc lúc đó, trên mặt thoáng nở nụ cười rạng rỡ, mang nhiều cảm xúc.
Trường Tuế nghe đến đây, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cả người lâng lâng một cảm giác vui sướng, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, thì ra Hạ Luật cũng đã từng gặp được người tốt như vậy, khiến cho lòng cô cảm thấy được an ủi đôi chút.
“Hạ Luật dần dần cũng tan chảy, mặc dù vẫn còn rất ít nói, nhưng dần dần bắt đầu tiếp nhận chúng tôi và giao tiếp với chúng tôi, cũng dần dần bắt đầu làm quen với việc sống chung với chúng tôi, tuy cậu ấy không gọi chúng tôi là bố mẹ, nhưng dần dần cũng nảy sinh tình cảm thân thích, điều đó chúng tôi đều cảm nhận được. Chúng tôi đang dần dần trở thành một gia đình thực sự.” Ông chủ Chu nói đến đây, đột nhiên dừng lại, nét mặt cũng trở nên nặng nề, ông nhìn Trường Tuế, cười gượng gạo, rồi nói: “Sự việc sau đó chắc cô cũng đoán được rồi, chính là khi chúng tôi đang cho rằng sự tình đang phát triển theo một chiều hướng ngày càng tốt đẹp lên, thì đột nhiên có một ngày, vợ của tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trên đường cô ấy đưa Hạ Luật đến trường thì gặp tai nạn xe hơi, Hạ Luật chỉ bị thương nhẹ, nhưng còn cô ấy thì mất đi đôi chân, nửa đời còn lại chỉ có thể ngồi xe lăn.”
Ông chủ Chu nói đến đây, rồi nhìn lại cái chân đang bó bột của mình, cười một cách cay đắng: “Hai vợ chồng chúng tôi âu cũng là duyên phận, đều bị tai nạn xe, đều bị thương ở chân. Trước khi tôi làm phẫu thuật cũng đã dặn dò Văn Đình, nói anh ta đừng nói cho cô ấy biết, nếu không tôi không biết cô ấy sẽ lo lắng đến mức nào.”
Ông chủ Chu nói xong, khẽ thở dài: “Sau vụ tai nạn xe hơi lần đó, Hạ Luật đã chịu tổn thương tâm lý rất nặng nề, cậu ấy đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu mình. Vợ của tôi hôn mê mười mấy ngày, cậu ấy thì cả ngày lẫn đêm đều túc trực ở bệnh viện cùng cô ấy, nhưng ngay cả phòng bệnh cũng không dám vào. Sau khi vợ tôi tỉnh lại, cậu ấy còn không dám nhìn cô ấy, sợ bản thân lại đem xui xẻo đến cho cô ấy. Sau đó cậu ấy đã thú nhận với chúng tôi về những gì đã xảy ra với cậu ấy, hơn nữa còn kiên quyết cự tuyệt mối quan hệ với chúng tôi, và cũng không muốn tiếp tục sống cùng chúng tôi nữa. Chúng tôi giằng co với nhau rất lâu, cuối cùng chúng tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý với cậu ấy, nhưng vợ tôi không bằng lòng để cậu ấy quay trở lại viện phúc lợi, thế là chúng tôi tìm cho cậu ấy một căn hộ để sống ở đó, hơn nữa còn tìm người đến chăm sóc cậu ấy.”
“Sau đó, chúng tôi thỉnh thoảng mới gặp nhau, Hạ Luật vì muốn an toàn cho chúng tôi, cậu ấy luôn muốn tránh xa chúng tôi càng xa càng tốt. Sau này, tôi phát hiện cậu ấy có hứng thú với việc diễn xuất, tôi bắt đầu dẫn cậu ấy bước vào ngành này.” Nói đến đây, lời nói của ông chủ Chu có chút tự hào, khóe miệng nhếch lên cười: “Không ngờ cậu ấy vừa xuất hiện đã tạo ra hiệu quả kinh người, bộ phim đầu tiên đã giành được ba giải đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất, lập được vô số kỷ lục, làm chấn động toàn bộ giới giải trí!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...