5 tiết học trôi qua mà nó chẳng hề hay biết gì. Đầu nó giờ chỉ hiện lên mỗihình ảnh của hắn thôi.
Trong khi cả trường nháo nhào ra về thì nó lại ngồi ì trong lớp mơ mộng. đứngtrước cửa lớp nhìn nó như vậy, hắn lại cười. hắn đoán đúng mà.
- Không về à?
- Ơ!…..gì?- nó giật mình khi nghe tiếng của hắn, quay đầu lại, nóbắt gặp cái nhìn của hắn liền đỏ mặt.
- Mọi người về hết rồi.
- Hả?- nó sửng sốt nhìn quanh, đúng là trong lớp chẳng còn ai ngoàinó.- Tôi…tôi…
- Về thôi!
Ngượng ngùng nó thu dọn sách vở rồi theo hắn ra về. Hắn đi trước, nó đi sau,không nói câu gì. Cả dãy hành lang rộng giờ chỉ còn nó và hắn, tiếng bước chânđều đặn vang lên.
Theo quán tính, nó cúi gằm mặt đi sau hắn: hắn đi thẳng, nó đi thẳng, hắn rẽ,nó cũng rẽ. Bỗng hắn dừng lại, nó giật mình lơ đãng rút chân về.
Giờ nó mới để ý đến xung quanh. Đây không phải là dãy hành lang xuống tầng màlà dãy hành lang đi đến phòng thí nghiệm cũ- căn phòng sát dãy sau tít củatrường. Hắn dẫn nó đến đây làm gì nhỉ?????????
Bị đẩy nhẹ vào góc tường, nó loạng choạng trụ chân lại, mở mắt tròn nhìn hắnkhó hiểu.
“gì vậy?”
Đứng dựa vào tường bất động, căng đôi mắt to tròn của mình ra nhìn hắn khóhiểu kiểu như: “ gì vậy? anh muốn làm gì? Anh muốn gì?”
Trong lúc nó ngơ ngác như con tê giác, mắt hình đại bác nhìn thì hắn lạingoảnh qua ngoảnh về như tìm kiếm thứ gì đó. Đột nhiên, lông mày hắn nhướn lên,khóe môi liền cong lên tạo một nụ cười khinh khỉnh- đểu vô cùng, ánh mắt nhưmuốn ra điều thách thức.
Thấy hắn nhìn ra ngoài, nó cũng im lặng, không hỏi, nhướn gót chân ra khỏigoc tường nhìn theo hướng ấy. nhưng khi nó vừa kịp nhấc chân lên thì hắn cũngquay ngoắt người lại. thấy nó rời khỏi góc tường hắn liền trừng mắt lênnhìn.
Cứng người, nó lạnh cả sống lưng, run run đôi chân. Mắt vẫn không rời hắn,nhưng giờ lại lóe lên một thứ gì đó mang tên sợ hãi. Thu chân về, nó ép sátngười vào góc tường, toàn thân run rẩy, đôi tay vô thức bấu lấy nhau.
Vẫn đôi mắt ấy, hắn nhìn nó trừng trừng, đầy sát khí như muốn ăn tươi nuốtsống. hắn tiến một bước lại gần nó.
Toàn thân của nó liền cứng đờ, lạnh lẽo. áp sát người hơn nữa vào góc tườnghơn nữa, nó cảm nhận được cái gọi là : sợ hãi đến tuyệt vọng. ngay lúc này nóước gì nó nhỏ bé lại trước ánh mắt của hắn giả dụ như một hạt cát hay một phântử khí O2 chẳng hạn, hoặc hơn nữa thì cho nó làm con ruồi, muỗi đi.
Như tự chủ lại được lí trí, nó bắt đầu đảo mắt nhìn quanh: không có ai ngoàinó và hắn-> tất nhiên, trường đã bãi học từ lâu, xa xa vọng lại cũng chỉ cònvài tiếng rú ga của một vài thầy cô về muộn, giờ không có ai cứu nó cả.
Nhưng “cứu” ư? Chẳng phải hắn là người tốt hay sao? Tại sao giờ hắn lại trởthành như thế? Chẳng lẽ hắn muốn….? Hắn là thiên thần của nó mà? Là người đã làmnó cười, là người đã ở bên nó khi nó tuyệt vọng hay sao? Và chẳng phải lúc nãyhắn còn “ tốt bụng” xoa trán cho nó hay sao? Chẳng phải lúc nãy đã hôn nó haysao?
“ Hay tất cả chỉ là một vở kịch mà anh dựng lên để lấy lòng tin của tôirồi………? anh là “ai”? ác quỷ hay thiên thần?”
Tại sao giờ hắn lại như thế? Hắn thực chất là một ác quỷ đột lốt thiên thầnsao? Chẵng lẽ không còn ai tốt, đối xử tốt, thật lòng với nó hay sao?
.
.
Tách
.
.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má, nó buông thõng hai tay. Toàn thân mềmnhũn, mắt ngân ngấn lệ nhìn hắn.
Thấy biểu hiện của nó, mặt hắn bỗng trắng bệch ra, hoảng hồn, định bụng bướclại gần nó thì….
- Đừng có lại gần tôi! Đồ ác quỷ! Anh muốn gì? Muốn gì?
Xuôi xị theo dòng cảm xúc, một nỗi đau len lỏi trong tim, có cái gì đó đau,nhói, xót xa, tuyệt vọng. nó gục xuống đất. ánh mắt đờ đẫn chìm đắm trong mớ cảmxúc hỗn loạn. vì sao nó lại khóc nhỉ? Nó sợ hắn làm….với nó sao?
“tại sao mình khóc nhỉ? Mình sợ hắn làm thế sao? Không! Cái đó mình không sợ!Đơn giản…………mình sợ hắn không là thiên thần khi bên mình?”
“tại sao mình đau nhỉ? Mình sợ hắn làm thế sao? Không! Cái đó không đáng sợbằng nỗi sợ yêu-nhầm-người! mình yêu hắn sao? Có lẽ không! À mà cũng có lẽ, vìmình đang khóc mà, tim mình đang đau mà!”
Tâm trí hỗn loạn, nó bỗng cảm thấy đầu mình đau kinh khủng, mắt nhòe đi bởidòng nước mắt, hàng loạn những hình ảnh dường như rất quen nhưng cũng rất lạhiện ra: máu, bé gái, tai nạn, vườn hoa, ba đứa bé, xích đu…v.v chúng cứ vướngvào nhau không rõ nét, từng mảng cứ đan xen xoa lấp đi những phần còn lại. ômlấy đầu, khóc to hơn khi mắt nó bỗng như nhìn thấy một chuỗi những hình ảnh manrợ: một người phụ nữ đang túm lấy tóc một bé gái giật giật, tát vào mặt cô bémấy cái liền rồi dang chân đạp thẳng vào tường. máu chảy từ đầu và cánh tay bịthương, cô bé lồm cồm bò dậy, quỳ gối, van xin, trong khi người phụ nữ đó taylăm lăm chiếc roi mây.
- Mẹ! mẹ! tha cho con! Con sai rồi! con sẽ nghe lơi! Mẹ!mẹ! con sairồi, mẹ tha cho con…….Anh ơi cứu em! anh ơi!….anh Minh!…..anh đâu rồi?….cứu em!em sợ, sợ lắm!…………Quân Tường!
Lắc lắc mạnh người nó rồi ôm chặt vài lòng mình. …….
- Đây! Tôi ở đây! ở đây! Ngay bên cô! Không sao cả! không có chuyệngì cả! không ai làm hại cô đâu! Tôi ở đây! Ngay bên cô! Tôi sẽ bảo vệ cô! TùngChi! Đừng khóc!
Bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, nó nhận ra mình đang nằm trong lòng hắn,, đượchắn ôm thật chặt. cái cảm giác được người mình thích ôm, vỗ về sao mà ấm áp lạthường. nó siết chặt cánh tay, ôm hắn như thể sợ hắn biến mất. sợ lắm.
Nhưng như nhớ lại điều gì đó, nó đẩy mạnh hắn ra, ngồi thu mình vào góctường, hét lớn:
- Tránh xa tôi ra! Anh là ác quỷ! Anh là ác quỷ, là ác quỷ, khôngphải là thiên thần của tôi!……….tránh ra!
Nước mắt lại chảy dài, nỗi thất vọng lại bao trùm lấy nó, hắn đâu phải thiênthần, hắn là ác quỷ, phải,là ác quỷ.
- Tùng Chi! Tùng Chi! Không! Đừng sợ! tôi không làm gì cô cả! tôichỉ muốn dọa cô thôi! Tôi chỉ đùa cô thôi! Tuyệt nhiên không có ý gì khác! TùngChi……tin tôi! Hãy tin tôi!- đưa cánh tay mình ra, hắn chìa về phía nó.
Rất quen…như đã từng xảy ra….
“ – Anh đã lừa em chuyện gì chưa? Đã dối em việc gì chưa?
- Dạ!….chưa ạ!
- Vậy hãy nắm lấy tay anh khi cánh tay anh đưa ra nhé! Đừng hỏi “vìsao” và “chúng ta sẽ đi đâu” vì anh sẽ không làm gì hại em cả! vì….em….là bảobối của anh mà.”
Một mảng kí ức hiện về, một hình ảnh quen thuộc, quen, quen lắm. và….
“ – Tùng Chi này!
- Dạ?
- Nhớ nhé! Dù cho cả thế giới này lừa dối em, đối xử không tốt vớiem thì anh, anh mãi không bao giờ lừa dối em, anh sẽ mãi bảo vệ em. Tin anhnhé!
- Dạ! anh Minh! Em………..tin anh.”
Và……
- Quân Tường!- nhào tới ôm hắn, khóc ré lên, đấm thùm thụp vào ngườihắn- Quân Tường, anh làm tôi sợ!
- Ừ! ừ ! tôi biết rồi! tôi xin lỗi! nín khóc nào!
- Anh…….là thiên thần đúng không?
- Hả?
- ừm! không cần trả lời đâu- mắt thì ướt nhẹp nhưng môi nó bỗng lóelên một nụ cười. “phải đấy! hắn là thiên thần, hắn chưa từng là ác quỷ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...