Ba! Con Có Thai Với Anh Ấy Rồi!

  Cuối cùng cũng nhớ được tên “hắn”.

Hôm nay nó đi học, tiết “ông” Minh nó chả thèm chú ý như mọi lần nữa, mặt cứhằm hằm.
Hôm qua, không phải là anh không chú ý đến nó, chỉ là vì anh là giáo viên nổitiếng về lạnh lùng trong đối xử với học sinh nên anh không thể ra mặt tha cho nóđược. Suốt buổi dạy anh toàn hướng ra phía của lớp nhìn nó. Lúc ra về anh có đưamột tờ giấy cho nó để hẹn gặp nói chuyện nhưng nó chẳng những không muốn nóichuyện với anh mà còn thản nhiên đi với người con trai khác.
- Nguyễn Tùng Chi! Chú ý vào bài! Nhắc lại những gì tôi vừa nói xem.– anh tức giận hét lên khi nhớ lại chuyện hôm qua nó đi với người con trai khác,làm cả lớp giật bắn người.
Anh ghen, vâng, là anh đang ghen đấy.
Ngồi dưới lớp nó chẵng những không sợ mà còn nhìn anh với ánh mắt cămphẫn.
“ Hừ! lộ rõ bản chất rồi đấy! tôi chả sợ đâu!”
- Nguyễn Tùng Chi! Em có nghe tôi nói gì không? Đứng dậy cho tôi!-anh liệng quyển sách xuống đất, lên tiếng quát, cả lớp nó ai nấy mặt mày tái méthết nhìn anh lại nhìn nó.
Nó miễn cưỡng đứng dậy, nhìn thẳng vào anh, giờ nó chẳng khác gì bọn học sinhcá biệt ngoan cố trước giáo viên cả.
- Thưa thầy! nãy giờ em không chú ý, em không nghe thầy nói gì cả.-nó thản nhiên nói với anh như nói chuyện với bạn. nó thật sự, thật sự chính nócũng không ngờ mình lại có thể xử sự như thế với thầy cô.
Giật mình trước câu trả lời của nó, anh đơ 5s, anh cứ tưởng nó sẽ sợ và nóixin lỗi.
- Em bước ra ngoài cho tôi! Nhanh!- anh nhắm mắt nuốt nước miếngnói, thật sự anh không muốn làm như vậy nhưng tình thế giờ bắt anh phải làm thế.Trước mặt anh không phải là Nguyễn Tùng Chi, cô học trò ngoan, lễ phép giáo viênnào cũng yêu, kể cả anh, cũng không phải là Vicy, cô bé gái hay rụt rè làm anhlúc nào cũng lo lắng mà là một cô học trò cứng đầu, không phép tắc.

Cả lớp giờ im phăng phắc trước sự phẫn nộ của “ông thầy đập chai” khét tiếnghung dữ và sự ngoan cố lạ thường của nó. Không ai nghĩ được rằng một học sinhluôn vâng lời chăm ngoan như nó lại có thể nhìn giáo viên bằng ánh mắt khinhkhỉnh và nói năng như vậy.
Đứng dậy, nó bước ra khỏi lớp một cách thản nhiên, không thèm liếc lấy anhmột cái.
Sau khi ra khỏi lớp nó lủi thật nhanh ra sau dãy nhà thư viện để tránh mấy“ông” giám thị đi thanh tra.
“Còn hai ngày nữa ba và hai ông về, phải làm sao đây?”
Thở dài, nó ngồi thẩn thơ một lúc rồi bỗng dưng khóc nức nở, nó sợ, nó đangsợ. nó sợ phải lựa chọn, chọn giữa cái gọi là “hạnh phúc cả đời” và ước mơ củanó.
Cái nào cũng nặng như nhau hết. Nó muốn trở thành nhà thiết kế thời trang,nhưng nó cũng không thể làm ba và hai ông thất vọng, phải chi nhà nó không giàuđến như vậy thì giờ đã không khó xử như thế này rồi.
- Tùng Chi!
- Đi chỗ khác đi! Giờ tao đang mệt.- không cần ngoảnh đầu nhìn lạinó cũng biết là ai rồi.
- Tụi tao xin lỗi!Tùng Chi!- Linh Đan và Ngọc Quỳnh nói với giọngđầy hối lỗi.
- Hôm qua tới giờ vào face không? Tin hot nhất hiện giờ là “ nữ sinhtài sắc vẹn toàn làm nữ thần canh lớp” đó, hình cũng đẹp lắm. 1023 like, 873bình luận.- nó thản nhiên nói chuyện với hai con bạn mà không thèm nhìn lại.
- Tùng Chi! Xin lỗi, tại chúng tao mà mày mất ngủ, rồi đi học muộn,đừng giận nữa Tùng Chi!
- Đi chỗ khác đi mà! – nó nói như van xin hai con bạn. Nước mắt nólại chảy thêm vài dòng.
- Vậy…tụi tao đi nhá!…

Ngồi yên tại chỗ nghe tiếng bước chân của hai con bạn nhỏ dần, đến giờ nó mớiquay đầu lại:
“ Tụi bây ngốc quá! Làm sao tao giận hai tụi bây được, chỉ là tao không muốntụi bây nhìn thấy tao khóc thôi!”
Gục đầu bên chiếc ghế đá, nó ngủ ngon lành, trên gương mặt vẫn còn sót lạihai hàng lệ. Một làn gió thổi qua khẽ xao động mái tóc tơ, một bàn tay rắn chắcnhẹ nhàng chạm vào mặt nó lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt kiềudiễm.
Anh nhẹ nhàng ngồi cạnh nó, kéo đầu nó dựa trên vai. Một thoáng buồn đau hiệnrõ….
“ Anh xin lỗi!”
———————————————————————————————
Tỉnh dậy, nó ngơ ngác nhìn quanh, nó đang nằm trong phòng y tế.
“ Gì vậy? ai đưa nó vào đây vậy?”
Ngáp liền 2 cái nó nheo mắt nhìn quanh lần nữa, không có ai cả.
Bước ra khỏi phòng y tế cũng là lúc tiếng chuông hết tiết vang lên. Nó mơ hồkhông biết bây giờ là tiết mấy, đảo nhanh chân nó về phòng học lớp mình.
Vừa tiến đến gần cửa lớp, một quyển sách đậu ngay trên đầu nó. Nó chu môi,nheo mắt lại, cố ý “giữ nguyên hiện trường” cho mấy tên nghịch ngợm lớp nó thấyđể mà xin lỗi.

Nhưng chờ mãi mà chẳng có tên hung thủ nào chạy ra cả, thay vào đó là nhữngtiếng “binh, binh”, “bốp, bốp”. Tò mò, nó lấy quyển sách xuống, kiễng chân nhìnvào trong lớp.
Một tên con trai lớp khác đang túm lấy cổ áo của thằng…ờ.. à…không nhớ. Ởkhóe môi của một tên lớp nó có một tia máu, chắc bị tên đó đánh.
Tên con trai đó tay vẫn nắm cổ áo của người bị đánh, miệng rít lên mộtcâu:
- Nếu còn có lần sau thì mày cứ chuẩn bị sẵn quan tài đi!
Rồi hắn quay ra phía cửa lớp, bước đi, đến gần chỗ nó thì dừng lại nhìn nó.Còn nó nãy giờ vẫn nhìn mỗi cậu bạn bị đánh nên không biết hắn đang đứng trướcmặt mình.
Tức tối khi ánh mắt của nó không nhìn mình mà là tên con trai trong kia, hắncắn môi, mặt tối sầm lại:
- Nguyễn Tùng Chi!- hắn rít qua kẽ răng của mình.
- Hả? gì? Bạn….- nó giật mình khi nghe có người gọi tên mình.
- Cô đi đâu nãy giờ?- hắn bực bội hỏi nó.
- Đi đâu? Bạn là ai? Sao lại hỏi tôi kiểu đó?- nheo mắt nhìn hắn từtrên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, nó dừng lại trên gương mặt hắn, trôngquen quen nhỉ,phía bên trái trán có một miếng dán, chắc là bị thương. Bịthương?….khoan- bạn là người bị đánh hôm qua phải không? Hạ….Hạ….- nó rạng rỡkhi có thể nhớ hắn là ai, nhưng lại không thể nào nhớ nổi tên.
- Cô….cô…- hộc máu vì người con gái trước mặt mình không nhớ nổimình, rồi khi nhớ lại thì không nhớ nổi tên. Sở hữu vẻ đẹp trai khiến cho congái chỉ nhìn qua thôi cũng đổ rầm rầm mà sao người con gái này lại không nhớ nổichứ, lại còn tên hắn nữa, một cái tên rất nổi, rất đẹp, sao lại không nhớ.- côthật sự không nhớ nổi tên tôi?- hắn nhắm mắt nuốt cơn giận vào trong hỏi nó.
- Xin…xin…lỗi, cũng không trách tôi được, đó là cái tính, bản chấtcủa tôi rồi.- nó cúi đầu lí nhí trước sự phẫn nộ của hắn. nó cảm thấy vô cùng cólỗi vì vì nó mà hôm qua hắn bị đánh, giờ lại còn nhớ không nổi tên để mà xinlỗi.
- Thế tên, mặt mũi tên bạn trai cô, cô nhớ không?- hắn tức giận hỏivặn lại.
- Tôi….tôi không có bạn trai- nó nói trong đau khổ, thì thế mà, vìkhông có bạn trai nên khổ đây.
- thế cô chưa từng có à?

- Chưa từng có!
- Thế còn bạn trong lớp?
- Ngoài nữ ra, tôi chỉ nhớ được 7 cái tên, thêm cả thằng ngồi cạnhnữa là 8.- nó mếu miệng nói. (hắn mà hỏi nữa là khóc đến nơi).
Vỗ thêm mấy cái vào đầu, thật sự giờ hắn không biết nên biểu hiện cảm xúc nhưthế nào nữa.
- giờ nghe này! Tên tôi : HẠ QUÂN TƯỜNG! nhớ chưa?
- Hạ Quân Tường! nhớ rồi!- nó nhắc lại tên của hắn. Khóe mắt nhưngập một tầng sương…
- Không, không, chưa được. Không được! nói bao nhiêu lần rồi mà côcó nhớ đâu.- hắn như tên điên lẩm bẩm một mình,- Nguyễn Tùng Chi!- bất giác hắngọi lớn.
- Hả? bạn….- nó giật mình ngước mặt nhìn lên, chưa kịp nói gì thì đãthấy hắn lao tới tay giữ chặt hai vai và…… hôn nó.
Nó kinh ngạc, mắt trợn tròn, ngây người đứng yên, không biết làm gì, mặc kệhắn “lấn lướt” hôn nó.
Một lúc sau ( cỡ 1 phút gì đó) hắn nhẹ nhàng “gỡ” môi mình ra khỏi môi nó,haibàn tay thả vai nó ra, nhướn lông mày,nheo mắt tỏ ý toại nguyện, trong khi nó cứđứng ngây ra đó tựa hóa đá.
- Nghe này! Nụ hôn đầu của em, theo như em trí nhớ đó( vì với trínhớ của hắn đã là lần thứ 3) đã được trao cho một người con trai, người con traiđó tên là HẠ QUÂN TƯỜNG. chính HẠ QUÂN TƯỜNG đã hôn em. –hắn nói như tỏ ra nãygiờ hôn nó là một “cách” giúp nó nhớ được tên của một người con trai.- nhớ chưa?Hạ Quân Tường.
- Hạ…Quân…Tường…- nó nhai lại cái tên trong vô thức. Có vẻ như cáitên này đã đi được vào bộ nhớ của nó.^_^
Mỉm cười mãn nguyện, hắn bước ra khỏi lớp, bỏ lại nó đứng như người mất hồncùng lũ bạn nãy giờ lăm lăm chiếc điện thoại chụp cảnh nóng bỏng.
Xa xa phía hành lang, tay anh nắm lại thành nắm đấm trong vô thức, ánh mắtchứa đựng sự căm phẫn đến tột cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui