Ba Cô Nàng Ca Sĩ Đáng Yêu

Trời ơi, đây chẳng phải là Vương Tuấn Khải hay sao? Sao anh ấy lại ở đây? Thấy nó cứ đứng đơ ra như tượng nhìn chằm chằm vào mình, anh nói:

- C.Băng, anh xin lỗi.

Nghe thấy anh nói, nó chạy lại ôm chầm lấy anh khóc thút thít. Mãi một lúc sau mới bỏ ra quơ tay quơ chân nói:

- Sao anh lại ở đây? Anh sang đây từ lúc nài? Có ai biết ko? Sao mấy hôm
nay anh ko gọi điện cho em? Anh có biết là em lo lắm ko hả?

Và vân vân những điều khác nữa. Nó cứ thế mà tuôn hết ra. Sau đó rồi lại đánh nhẹ vào ngực anh mấy cái:

-Anh có biết dạo này em buồn lắm ko hả? Anh vô tâm lắm! Em ghét anh.

Nhìn thấy người mình thương khóc như vậy mà lòng ai đó đau như dao cứa. Khó
chịu như có hàng nghìn cây kim đang đâm vào. Nhẹ nhàng ôm nó vào lòng,
anh nói với anh mắt dịu dàng:

- Anh xin lỗi, xin lỗi vì tất cả những chuyện này. Vì thế hôm nay mới sang đây để chuộc lỗi với em.
Thời gian qua đã khiến em đau lòng nhiều, anh thực lòng xin lỗi. Sau này sẽ ko để em khóc vì đau lòng nữa. Tin tưởng anh, đừng ghét anh đc ko? ( hic hic, nghe đâu có mùi ngôn tình)

Nó ngước mắt lên đối

diện với anh, đôi mắt to tròn vì khóc mà đã sưng đỏ hết lên. Nói với
giọng như một đứa trẻ con đang khóc mà đc cho kẹo và dỗ dành:

- Thật chứ? Ko có lừa em?

Anh lại tiếp tục trưng ra cái nụ cười tỏa sáng chết ruồi, í lộn chết người
ấy, nói một câu vô cùng ngắn gọn mà ấm lòng: "Anh hứa!"

Đang trong khung cảnh lãng mạng như thế thì bỗng dưng cả hai nghe một tràng
dài các tiếng động bất thường phát ra từ đằng sau cách cửa. " Á. Binh.
Bốp. Huỵch." Sau khi cái tiếng động lạ ấy kết thúc thì trước mắt là cảnh tượng bốn con người hai nam hai nữa đang ngã lên người nhau. Người con
trai còn cầm một cái máy quay cười toa toét với hai người bọn nó.
Mấy.người còn lại thì cx giơ tay lên chào rồi cười nhăn nhở. Đứng dậy
trong tư thế sẵn sàng chạy bất cứ khi nào.

- Giỏi ha. Mấy
người lần này chết với tôi. Dám vào hùa với nhau chơi tôi hả. Đứng lại
cái đám người kia - nó mặt đằng đằng sát khí cười lạnh. Thuận tay với
luôn cái lọ hoa ở bên cạnh rồi đuổi theo mấy người kia. Và cuộc rượt
đuổi bắt đầu. Cuối cùng mệt ko chịu nổi nữa nên Vương Nguyên đành phải
lên tiếng xin tha:


- Thôi thôi tôi mệt lắm rồi. Tạm dừng để nghỉ lấy sứac đã.

Thấy vậy ba người còn lại cx gật đầu lia lịa cộng thêm ánh mắt cầu xin nên nó quyết định tha.

Trong căn nhà vang lên tiếng cười thật hạnh phúc. Và thế thôi. Hạnh phúc giản dị chính là vậy. Chỉ cần bên người mình yêu là hạnh phúc đến nãm nguyện rồi. Trong căn nhà đó. Hiện h có ba cô gái xinh đẹp đang nằm trong
lòng ba chàng trai cực kì khôi ngô. Trên môi ai nấy đều nở nụ cười mãn
nguyện.

--------- Ta là dải phân cách thời gian---------

2 năm sau.

2 năm. Đối với mỗi người, đó là 1 khoảng thời gian chẳng dài cũng ko
ngắn. Đủ để cho con người ta chín chắn và trưởng thành hơn trước sóng
gió cuộc đời. Có kinh nghiệm hơn để bước tiếp trên con đường mình theo
đuổi. Và cx là một khoảng thời gian để cùng nhau xây dựng những khỉ
niệm ngọt ngào. Người ta nói đúng. Trong tình yêu đôi khi ko cần có quá
nhiều sóng gió nhưng cx ko đc bình lặng. Nó cứ thâm trầm như vậy thì mới đc bên lâu. Sẽ gắn kết hai con người lại chặt chẽ hơn, giúp cho cả hai
bên đều hiểu nhau và yêu nhau hơn. Và đối với tác giả, yêu chính là như
vậy. Còn các bn thì sao?

-------------------------------

Kết thúc.rồi đó m.n ơi. Nhưng vì ko mún cho các độc giả thân yêu thất vọng
nên Na quyết định sẽ viết thêm chương ngoại truyện về đám cưới của ba
cặp nhé! Thế nên đừng từ bỏ sớm nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận