Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Nguyên Du nghe Túy Lão nói, tạm thời không cần quá khẩn trương, cười nói:

"Ta gọi Nguyên Du. Cửu ngưỡng đại danh tiền bối đã lâu." Túy Lão tuy nghe được hắn tán thưởng nhưng toàn bộ tinh lực đều đặt lên cái tên kia. Túy Lão không còn cười, đôi mắt có chút sắc lẹm nhìn chằm chằm vào tên tiểu sát thần kia, có chút lạnh lẽo nói:

"Nguyên Du? Có phải là tên diệt Vân Gia hôm qua không?" Túy Lão chờ một câu nói phải từ hắn, nếu đúng là vậy thì bằng mọi cách phải diệt sát tên này ngay từ bọc trứng, tuyệt đối không thể để hắn trưởng thành. Mới chỉ là một thiếu niên mười sáu mà sát tính quá nặng, có thể nhẫn tâm lột da người mà mặt không chút biến sắc đủ để thấy tên nhóc này nếu trưởng thành tuyệt đối là đại họa. Nguyên Du nghe Túy Lão nói cùng với vẻ mặt nghiêm túc kia hắn không chút nào sợ hãi, ngược lại vẫn một mực giữ một nụ cười ấm áp, nói:

"Tiền bối đã biết, cớ vì sa..." Không để hắn nói hết câu, Túy Lão đã một gậy đập thẳng từ trên đầu xuống. Nguyên Du ngay trong thời khắc đó vô cùng dẻo lách người qua, Long Nha Đao xuất hiện ngay tay, chém ngang cổ Túy Lão. Túy Lão bị phản công bất ngờ, hơi hoảng một chút liền đã lấy lại bình tĩnh, tay hơi động cây gậy trúc liền dẻo dai quạt ngang tới mặt Nguyên Du. Nguyên Du thấy thế công của lão, cười một cái, Long Nha Đao chợt thay đổi quỹ tích, chặn ngang thanh trúc, tiếng "cốp" không vang lên mà ngược lại là tiếng "keng" giống như hai thanh binh khí chạm vào nhau. Nguyên Du chặn được một gậy, tán thưởng nói:

"Côn pháp của tiền bối quả thực không tệ, nhưng có vẻ nó không đến mức một côn đập chết một người như người ta hay đồn...?" Nguyên Du có chút mỉa mai nói. Hắn muốn kích thích vị tiền bối này càng nhiều càng tốt, Nguyên Du tuy cảnh giới thua kém rất nhiều nhưng thứ hắn tự hào nhất vẫn luôn là kinh nghiệm chinh chiến đó đây của mình, vậy nên hắn rất cần một viên đá mài đao mà vị Túy Lão đây vừa vặn là đối tượng để hắn thử nghiệm. Túy Lão nghe hắn nói, không những không giận mà còn cười gằn:


"Vậy sao? Tiểu tử đỡ thêm một gậy của ta!" Nói đoạn, lão đã rụt cây gậy về, thế chưa về hết, lão đã tiếp tục tiến công, lợi dụng sơ hở lúc mình vừa rút gậy về lập tức đâm lên, vị trí là bắp tay của Nguyên Du. Nguyên Du thấy thế công, cười nhẹ một cái, bằng một cái nghiêng người hắn liền nhẹ nhàng tránh thoát, thanh đao vô cùng thô bạo chém lên dù cho nó khiến cơ thể của hắn có chút mất thăng bằng. Một đao chém lên, vị trí chính là cánh tay của Túy Lão, một đao này thành công Túy Lão chín phần mười là mất hẳn cánh tay, nhưng không hổ danh là cường giả, lão lập tức nhận ra sơ hở của Nguyên Du.

Túy Lão tuy đang bị quán tính của trúc côn kéo theo nhưng lại không lộ ra chút nào mất khống chế, ngược lại còn rất thành thạo. Côn là một loại vũ khí dài, tùy vào từng loại vật liệu mà khối lượng của nó có thể khác nhau nhưng tựu chung một điểm đó chính là dễ công dễ thủ, dễ phản đòn dễ kết liễu. Tuy không mạnh bạo như đao, không mềm dẻo nhanh nhẹn như kiếm, nhưng nó lại dẻo dai cùng với trọng lượng nhỏ nên rất dễ điều khiển, có thể giữa đường thay đổi thế công khiến đối thủ không kịp trở tay. Tuy nhiên Túy Lão lại không sử dụng điểm này mà buông ra gậy trúc, chân quạt dưới đất, mục tiêu là mắt cá của Nguyên Du, nếu bị ngã hắn tuyệt đối sẽ lâm vào tình thế khó khăn.

Nguyên Du thấy hành động của Túy Lão, mặt có chút nghiêm túc, lão phóng đi trúc côn không phải không có mục đích mà ngược lại còn tính toán rất nhiều. Kết hợp với thế chân của lão, trúc côn bay trên không phong tỏa lại đường lui của hắn, khiến hắn không thể nhảy lên tránh đòn, mà Túy Lão nếu thành công gạt ngã Nguyên Du liền có thể sử dụng sức bật nhảy lên nắm lấy trúc côn, sau đó bồi thêm một gậy lên đầu hắn, đòn đó tuyệt đối thập tử vô sinh.

Nguyên Du cắn răng, quyết đoán thả ra Long Nha Đao, tụ lực hai chân, lộn ngược ra sau, mặc kệ nguy cơ bị đâm trúng. Nếu bây giờ bị động nhận đòn thì chỉ có chết, không bằng chủ động nhận một ít tổn thương sau đó lấy được tiên cơ sau đó phản đòn. Đúng như hắn đoán, cây gậy trúc đó tuy nhìn mỏng manh nhưng kì thực lại nhọn vô cùng, nó dễ dàng đâm xuyên qua bắp đùi phải của hắn, nhưng đổi lại hắn đã tránh được một đòn tất sát. Túy Lão thấy Nguyên Du vậy mà chủ động nhận đòn, lập tức liền chế giễu hắn:


"Quả là anh hùng xuất thiếu niên a, vậy mà chủ động phế một chân, hahaha...." Nguyên Du nghe lão cười, tuy vết thương rất đau, nhưng hắn cũng cười theo lão, nói:

"Hahaha... Đôi khi để đổi được mạng sống thì một chút tổn thất lại tính là cái gì?" Nói xong, Nguyên Du cúi người, tay nắm lấy gậy trúc, cắn răng, lập tức rút ra, kéo theo đó là rất nhiều thịt cùng máu của hắn. Cây gậy trúc này mỗi đốt lại có những cây kim nhỏ li ti đến mức khó nhìn thấy, Túy Lão làm vậy để tối ưu hóa toàn bộ sát thương gây ra, và kết quả chính là thế này đây. Một chân của Nguyên Du trực tiếp phế, xương cốt bên trong cũng bị đâm cho gãy, thậm chí vỡ nát, cơ bắp xung quanh cũng bị hành động của Nguyên Du lôi ra không ít. Rút ra cây trúc côn, trên bắp đùi của hắn hiện tại có một lỗ máu có thể nhìn xuyên thấu từ bên này sang bên kia, thậm chí có thể nhìn thấy cơ bắp đang lúc nhúc hoạt động. Trên tay cầm trúc côn, lòng bàn tay của hắn liên tục chảy ra máu, như đã nói, trên cây trúc côn này chính là chi chít kim nhỏ, chỉ có Túy Lão biết vị trí nào là không có, Nguyên Du hiện tại tùy tiện cầm vào ngay lập tức bị đâm cho chảy máu.

Chân phải Nguyên Du đã phế, chỉ còn chân trái là hoạt động, mà xui xẻo làm sao chân trái lại không phải là chân thuận của hắn thành ra tình hình có chút khó khăn. Nguyên Du vứt cây trúc côn qua một bên, miệng nở một nụ cười đầy khát máu. Nhìn thấy hành động của Nguyên Du, Túy Lão vô cùng giật mình, thật sự từ trước đến giờ lão mới lần đầu thấy được có người đối với thân thể xem thường như vậy, thậm chí ngay cả một chân cũng có thể tự phế đi, lão không khỏi cảm khái:

"Thật là, ngươi thật sự đối với địch nhân đã ác, đối với bản thân lại càng ác hơn!" Nguyên Du nghe thấy lời Túy Lão chỉ nở một cười, nói:


"Ta sẽ xem đó là lời khen." Nói xong, dù chỉ có một chân hắn lại tiếp tục chiến đấu. Có hai yếu tố dẫn đến sự thê thảm hiện tại của hắn, thứ nhất chính là hắn đã khinh địch, thứ hai chính là hắn quá đề cao bản thân. Hắn biết trước sau cũng sẽ có một trận chiến diễn ra với vị tiền bối này nên trước tiên tới khích tướng lão. Sau đó dưới sự tấn công đó hắn sẽ dần học được cái mới, nhưng do quá đề cao bản thân khiến hắn phải nhận kết cục là phế một chân, tuy nhiên nó không phải là không có ích, ít nhất hắn vẫn sống. Đối với trận chiến này trước sau không quá ba ngày hắn cũng sẽ gặp thôi, đối thủ có thể không phải là Túy Lão mà là Thành chủ, người có tu vi xêm xêm với Túy Lão, vậy nên hắn bắt buộc phải có trận đấu ngày hôm nay để nhận ra hạn chế của bản thân.

Nguyên Du vận lực nhảy lên đón lấy Long Nha Đao sau đó liền thuận thế bay xuống, Long Nha Đao nhắm thẳng đến đỉnh đầu Túy Lão. Đòn này Túy Lão tuyệt không dám ngạnh kháng, lập tức nhảy ra. Nguyên Du chém thẳng xuống đất, rạch ra một vết nứt lớn, sau đó không cần nghỉ ngơi tiếp tục nhấc đao chém Túy Lão tới tấp.

Túy Lão nhảy tới bên cây gậy trúc của mình, nhặt nó lên sau đó vô cùng nhanh chóng chống đỡ.

Keng! Keng! Keng! Keng!


Tiếng kim loại va chạm liên tục vang lên trong tai mỗi người. Nguyên Du mỗi một kích chính là một vị trí chí mạng, cái này khiến Túy Lão không dám phản công bởi tốc độ xuất đao của Nguyên Du có chút biến thái, lão không dám cược mạng sống để phản kích lại. Nhưng đao của Nguyên Du tuy nhanh và mạnh nhưng lại tốn rất nhiều thể lực, chưa chém được một trăm đao hai tay của hắn đã tê rần không nhấc lên nối. Lợi dụng khoảnh khắc này, Túy Lão đạp một cước vào bụng hắn, Nguyên Du do không kịp chống đỡ lập tức bị lão một kích đắc thủ. Túy Lão thấy một đòn thành công liền lập tức truy sát, sau lưng lão hiện lên bóng dáng một con gấu trúc mặc một bộ võ phục, đầu đội nón lá, tay cầm một cây gậy trúc giống với Túy Lão, Trúc Côn Hùng Miêu, bát cấp Chiến Hồn.

Túy Lão thấy Nguyên Du không thể đứng dậy, lập tức một gậy đập xuống, con gấu trúc kia cũng theo chủ nhân của mình đập gậy xuống vị trí đầu của Nguyên Du. Nguyên Du trong cơ mệt mỏi chỉ có thể vội vàng lách người sang một bên, nhưng một viên đá lập tức bay tới, cắt xẹt qua mặt hắn. Nguyên Du thoát được một kích, khó khăn đứng dậy, sử dụng một chân đối địch hai nhân vật quả thật có chút hơi mệt mỏi nhưng cũng không phải là không thể nào. Trong cuộc liên kích lúc nãy kì thực Túy Lão đã mấy lần công nhưng nhờ có Long Lân Giáp nên cơ thể hắn mới không có vấn đề tổn hại quá lớn, nhưng cái đầu và cái chân thì chưa chắc. Cầm lên Long Nha Đao, Nguyên Du cắn răng xông lên.

Đến trước mặt Túy Lão, hắn chặn ngang chém một cái, Túy Lão tuy nhìn qua chặn hết được đòn của Nguyên Du nhưng kì thực xương hai tay hắn đã sớm nứt gãy, bên trong nội thương không ít chẳng qua là hắn không biểu hiện ra mà thôi, bây giờ lại thấy Nguyên Du tiếp tục chém ngang, Túy Lão như một thói quen đưa gậy trúc xuống chặn ngang hông, Trúc Côn Hùng Miêu rất hiểu ý chủ nhân vòng ra sau lưng Nguyên Du tiến hành tập kích. Nguyên Du thấy cảnh này liền cười gằn một cái, không chút lắng lo tiếp tục lao lên chém. Ngay khoảng khắc đao của hắn gần chạm đến trúc côn cũng chính là khoảnh khắc đầu hắn sắp bị đập bẹp bởi cây trúc lớn kia. Thấy cảnh này nhiều người liền lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác, thậm chí là hai đệ tử của hắn cũng vậy. Nhưng đáng tiếc, ngay lúc này thì dị biến xảy ra.

Ảnh Mâu!

Trong lòng niệm thầm, lập tức từ dưới bóng của hắn, bóng của đao cùng với bóng của Túy Lão hiện lên hằng hà sa số trường mâu, chúng không cần đợi lệnh của Nguyên Du liền mọc lên chặn lại đòn đánh của Trúc Côn Hùng Miêu cùng với gây ra được một ít sát thương lên người Túy Lão, lão đã sớm cảm thấy có gì đó không ổn, khi nhìn thấy nụ cười gằn của Nguyên Du chợt bản năng cảnh báo hắn phải ngay lập tức rời xa tiểu tử này. Hắn đã sớm làm chuẩn bị nhưng cũng không kịp tốc độ xuất của chúng thành ra trên cơ thể lại thêm vài đạo vết rách. Túy Lão lúc này hai mắt vô cùng kiêng kị nhìn lúc nha lúc nhúc trường mâu xung quanh Nguyên Du, trong lòng hắn chợt thở dài, hôm nay là ngày gì mà lão tử lại đụng phải một tên biến thái thế này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui