Bà Chủ Tiệm Quan Tài


Tỏa m Trận ở bên ngoài hay Phược Long Trận trước mắt, nhìn liền biết là đạo sĩ phàm trần bày ra.


Nếu là người Thiên Đình thì bày ra Phược Long Trận có thể trực tiếp làm nó hồn phi phách tán, sẽ không cho nó có cơ hội kéo dài hơi tàn.


"Thiên Đình Thượng Tiên?" Long Hồn tỉnh táo lại, trong mắt tràn ngập vui sướng bất ngờ và kích động.


Không ai có thể tu ra khí Tiên Linh trừ Thần Tiên trên Thiên Đình, bao gồm Long tộc cũng không thể.


Cho nên Long Hồn chắc chắn người tí hon lấy linh thức xuất khiếu này là Thiên Đình Thần Tiên nào đó.


Nó là rồng, khi còn sống thường theo trưởng bối ra vào Thiên Đình, tự nhiên đã thấy khí Tiên Linh của các Thượng Tiên.


Triệu Huyên không đáp lời, chỉ là yên lặng nhìn nó.


Dường như Long Hồn không cần cô trả lời, nó sốt ruột tự báo thân phận: "Ta là cháu nội của đại trưởng lão Long tộc, vì bị trần gian phồn hoa làm mờ mắt mà ở lại phàm trần, chẳng ngờ bị một đạo sĩ ác theo dõi, rút gân cốt của ta làm pháp khí.

Nhưng pháp lực của hắn không đủ cao thâm, không thể chém Long Hồn của ta.

Đạo sĩ ác khốn nạn đó sợ ta quay về Long tộc tố cáo nên cố ý thiết lập Phược Long Trận này để nhốt Long Hồn của ta.




Nói đến đây lại khiến Long Hồn căm hờn.


Nó thề, chờ nó rời khỏi lòng đất này nhất định sẽ trả lại đau khổ mình đã chịu cho tên kia gấp trăm lần, nghìn lần! Đạo sĩ ác! Đạo sĩ ác! Nó phải bằm thây tên kia ra chục nghìn mảnh, ném hồn phách vào chảo dầu chiên!

Nghe Long Hồn giới thiệu, Triệu Huyên không hoài nghi lời của nó.


Bây giờ là thời mạt pháp, truyền thừa của người tu đạo phàm trần đã đứt, nhiều người chỉ biết công phu mèo quào, đối với người thời nay thì chém rồng là chuyện thần thoại.


Nhưng ở thời huyền môn còn huy hoàng thường hay có vụ chém rồng, đối với người tu đạo huyền môn thì thịt xương của rồng là thiên tài địa bảo vô cùng hiếm có.


Dù là ở cuối thời kỳ, huyền môn cũng ra một Lưu Bá Ôn chém long mạch.


Triệu Huyên mặc niệm một giây cho con rồng xui xẻo này, chục triệu năm không có một con rồng xui đến chạm đáy như vậy.


"Ta có thể thả ngươi ra ngoài, nhưng ngươi đừng nghĩ chuyện báo thù, sự đời đổi thay, biển đời hóa bể dâu, e rằng kẻ thù của ngươi đã sớm thành nắm đất.



Sau khi biết rõ ngọn nguồn thì Triệu Huyên không ngại giúp con rồng xui xẻo này.



Triệu Huyên biết đại trưởng lão Long tộc, đương nhiên, là cô biết người ta chứ người ta không biết cô, cô quá nổi tiếng trên Thiên Đình, hễ nghe danh húy của cô là tất cả đi đường vòng.


Dù gì là cháu nội của đồng liêu, gặp được nhau trong tình huống thang trời gãy âu cũng là duyên phận.


Long Hồn nghe lời của Triệu Huyên, mắt rồng lộ tia mờ mịt.


Người này nói cái gì? Đạo sĩ ác đã thành nắm đất vàng? Nó căm thù tên kia như vậy, dựa vào thù hận chống đỡ qua mỗi ngày đêm giày vò thống khổ, vậy mà giờ tên kia chết rồi? Chết bình yên như vậy?

Long Hồn biết không thể hành động theo cảm tình, nếu không thì sẽ chỉ càng bi thảm.


Nó đè ép không cam lòng, ngẩng đầu nói:

“Xin Thượng Tiên cứu cho, xin hỏi danh húy của Thượng Tiên là.

.

.

?”
Long Hồn không muốn lại bị nhốt trong lòng đất tối tăm nữa, nó muốn ra ngoài, dù cho không thể báo thù cũng khao khát rời khỏi nơi này.


Tự do và thù hận, nó không phân rõ được cái nào quan trọng hơn.


Triệu Huyên lạnh nhạt nói:

“Gọi ta là Triệu Tiên Quân được rồi, à, ngươi là cháu nội thứ mấy của Xích Long? Tên là gì?”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận