Sau khi được lời khẳng định của Triệu Huyên thì hiệu trưởng Vương đứng lên từ biệt, chuẩn bị quay về trường học dàn xếp cho các thầy trò.
Hiệu trưởng Vương vừa bước ra tiệm quan tài, chợt thấy một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát chen qua các gánh hàng rong trong ngõ hẻm đi hướng tiệm quan tài.
Hiệu trưởng già đứng ngoài cửa tiệm nhíu mày hỏi cảnh sát đi tới gần:
“Lai Phong, cậu không ở đồn cảnh sát mà chạy tới nơi này làm cái gì?"
Người này tên Cao Lai Phong, từng làm đội trưởng trong bộ đội, sau khi xuất ngũ thì chuyển nghề làm cảnh sát ở quê hương, tính ra anh ấy còn là học sinh của hiệu trưởng Vương.
“Hiệu trưởng Vương cũng ở đây sao? Đến để.
.
.?” Cao Lai Phong khựng lại, chợt nhớ mấy ngày nay trong trường tiểu học xảy ra chuyện, lập tức hiểu tại sao hiệu trưởng Vương đến đây.
Cao Lai Phong cũng nghe mấy năm trước trường học không yên ổn, nhưng anh ấy không để bụng, cho rằng hiệu trưởng già lớn tuổi nên bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Nhưng chuyện xảy ra lần này trong trường học dù là người theo thuyết vô thần như Cao Lai Phong cũng phải tin.
Trong vòng một tuần ra tám vụ sự cố, có hai vụ là Cao Lai Phong tiếp nhận xử lý.
Anh ấy có cẩn thận quan sát chiếc ghế gãy kia, dù là người rời khỏi bộ đội như anh ấy nếu muốn đánh gãy chân ghế cũng phải tốn công sức.
Lúc ấy ngồi trên ghế chỉ là đứa con nít chưa tới 40kg, căn bản không có sức lực làm gãy ghế.
Hiệu trưởng Vương cười với Cao Lai Phong:
“Tôi tìm cô chủ Triệu có chút việc, còn cậu? Sao cũng đến đây?”
Cao Lai Phong biết hiệu trưởng già tìm Triệu Huyên vì chuyện gì, anh ấy không chọc thủng, cười tủm tỉm nói:
"Hôm nay đồn cảnh sát bắt được một người, nghe nói là họ hàng với cô chủ Triệu nên tôi đến hỏi cô ấy.”
Nói đến đây thì Cao Lai Phong hơi buồn bực.
Người kia vào đồn công an, trừ thừa nhận đánh bị thương A Minh ra, hỏi gì cũng không biết, dường như bị hỏi phiền còn nhắm mắt lại, trầm mặc chống cự.
Bọn họ cũng không dám làm gì, dù sao người này có khí thế rất mạnh, nhìn liền biết không phải cảnh sát nhỏ như bọn họ có thể trêu vào.
Giằng co trong đồn công an một lúc, bọn họ mới nghe nhóm A Minh nói người đàn ông kia là họ hàng với cô chủ tiệm quan tài.
Hai người nói chuyện trước cửa tiệm, Triệu Huyên nghe không sót câu nào.
Khi nghe người kia là ‘họ hàng’ của cô thì Triệu Huyên hơi cau mày, nổi lên dự cảm không may.
Triệu Huyên đứng bật dậy, đi tới cửa vội vàng hỏi:
“Người mà đồng chí công an nói có phải là một người đàn ông tóc rất dài, mặc bộ đồ thể thao màu xanh dương không?”
Đặc điểm của Doanh Chính rất độc đáo, Triệu Huyên chỉ miêu tả sơ Cao Lai Phong đã biết là tìm đúng người, anh ấy quay đầu nói:
“Đúng rồi, người này là họ hàng của cô chủ Triệu phải không?”
“Đúng là họ hàng, nhưng tại sao anh ấy vào đồn công an?" Triệu Huyên nhướng mày, Doanh Chính làm thế nào mà để mình vào đó?
Cao Lai Phong trả lời:
"Không phải việc lớn gì, là đánh nhau với người ta, đánh bị thương người khác, đối phương báo cảnh sát nên chúng tôi kêu anh ta về đồn làm ghi chép.
Nhưng người họ hàng này của cô hơi im lặng, nên tôi đến đây hỏi về anh ta.”
"Đánh nhau.
.
.
"
Triệu Huyên sửng sốt, Doanh Chính đánh với người phàm.
.
.
chắc sẽ không đánh chết người ta chứ?
Nghĩ vậy, Triệu Huyên vội hỏi Cao Lai Phong:
“Người bị anh ấy đánh ra sao rồi?”
Cao Lai Phong đáp:
“Bể đầu thôi, không đáng lo.”
Triệu Huyên nghe người bị đánh không bị thương nặng thì thầm thở phào, cười nói:
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...