Doanh Chính mặt không đổi sắc, tự mang theo bá khí và tôn quý tích lũy khi còn sống đi tới cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Cửa hàng bán đồ ăn sáng rất đắt khách, người xếp hàng dài ngoài cửa hàng, Doanh Chính cũng xếp hàng theo.
Khuôn mặt của anh lạnh lùng nghiêm nghị, dáng người thẳng tắp, cộng thêm tư thái ác nghiệt người lạ chớ gần, đặc biệt nổi bật trong đám người chờ mua bữa sáng.
Trông anh không giống mua đồ ăn, càng giống đế vương tuần tra giang sơn mà mình đánh hạ.
Doanh Chính vừa xuất hiện, người ở bên trong và ngoài cửa hàng liên tiếp ngẩng đầu nhìn anh.
Một số người tò mò không kiềm được nhỏ giọng xì xầm.
"Người kia là ai? Trước kia chưa gặp bao giờ.”
“Không biết nữa, chắc là họ hàng của gia đình nào đó.”
“Chậc chậc, đẹp trai ghê, còn đẹp hơn mấy ngôi sao trong tv.”
Mặc dù tiếng nghị luận rất nhỏ, nhưng vẫn truyền vào tai của Doanh Chính.
Anh cau mày, liếc mắt qua, cảm thấy đế uy bị người khiêu khích.
Một đám người phàm mà dám chỉ trỏ vào anh, nói chuyện không ngớt, còn nói anh giống ngôi sao, ngôi sao là gì? Là con hát! Đây đúng là.
.
.
đúng là.
.
.
Doanh Chính nhướng cao chân mày, đang định nổi giận chợt nhớ lời dặn của Triệu Huyên, anh thở dài đè nén cơn giận, quyết định bỏ qua đám quần phàm phu tục tử này.
Anh bỏ qua cho họ, nhưng có một số người cố tình muốn quấy rối.
Ba thanh niên tóc nhuộm vàng đi xiêu vẹo ra tiệm net chuẩn bị ăn sáng, họ nhìn thấy Doanh Chính thì huýt sáo, khiêu khích tám chuyện.
Thanh niên xếp hàng sau lưng Doanh Chính ngước mắt lên, thấy mái tóc dài đen thẳng như tơ lụa của Doanh Chính, gã phấn khích lông bông quay đầu nói với hai thanh niên sau lưng:
“Mấy anh em, mau tới xem kìa, tóc của thằng này còn oách hơn ông nội đây!”
Người đứng sau lưng gã lập tức hùa theo:
“Này, để tóc dài như vậy làm gì hả ẻo lả?”
“Chà, tóc dài thật chứ, bán đi ít nhất được hai, ba trăm tệ, vừa lúc chúng ta chưa biết kiếm tiền net buổi tối ở đâu!” Một thanh niên nhỏ con mặt mũi lấm la lấm lét khi nhìn thấy tóc dài của Doanh Chính thì động lòng, nghĩ ngay đến tiền net.
Ba thanh niên này là côn đồ nổi tiếng ở thị trấn, tốt nghiệp cấp 2 liền nghỉ học, hết ăn lại nằm, gần đây nghiện net, mỗi ngày đi dạo trên trấn muốn kiếm tiền để chơi net.
Nhà thanh niên nhỏ con mở tiệm cắt tóc, trông thấy tóc dài của Doanh Chính liền nghĩ ra cách kiếm tiền.
Mái tóc đen nhánh sáng bóng, vừa dài vừa suôn mượt, chất lượng siêu tốt, nếu bán đi đủ cho ba người chơi vài đêm.
Thanh niên đứng sau lưng Doanh Chính nghe lời này thì mắt chuột sáng rực, gã giơ tay vỗ vai anh, mang theo mấy phần uy hiếp nói:
“Này anh em, cho tụi này mượn tóc xài chơi.”
Người xếp hàng đều không có ai tiến lên giải vây giúp Doanh Chính, tất cả câm như hến, lạnh lùng vây xem, bọn họ đều cảm thấy không cần thiết đắc tội ba tên côn đồ chỉ vì một người lạ.
Oai vua liên tục bị người khiêu khích, trong lòng Doanh Chính nghẹn cục tức đã đến bờ vực bùng nổ, sắp mất kiểm soát.
Doanh Chính cúi đầu hờ hững liếc bàn tay đặt trên vai mình, trầm giọng nói:
“Xéo!”
Giọng nói của anh rất thấp, rất lạnh, giống như tháng mười hai lạnh buốt lòng người, thanh niên sinh sự bị đông lạnh rùng mình, theo bản năng rụt tay về.
“Chà, lên mặt hả, anh Minh, thằng này không biết điều!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...