Nhưng nếu Doanh Chính đi theo Triệu Huyên ra địa cung thì anh sẽ cố gắng nhanh chóng dung hợp sinh hoạt của loài người.
Hôm sau, bầu trời nặng trĩu mây đen, Triệu Huyên thức dậy vệ sinh thân thể rồi ra phòng ngủ, cô định hôm nay mở cửa kinh doanh.
Lần này đóng cửa tiệm hơi lâu, nếu còn không mở cửa buôn bán thì không lâu sau cô sẽ phải hút gió tây bắc.
Cô không ăn không uống cũng không sao, nhưng còn có đệ tử cần cô nuôi, Triệu Vũ là người phàm, cô không nỗ lực kiếm tiền thì lấy gì nuôi đệ tử?
Ài, nuôi đệ tử không dễ chút nào, phải cho ăn uống, cho áo mặc chỗ ở, còn đưa đi học, không chừng sau này còn phải mua nhà kiếm vợ cho cậu ấy, chỗ nào cũng cần tiền.
Thảo nào người phàm luôn nói nuôi con trẻ khó khăn, Thần Tiên cũng không thoải mái hơn gì.
May mắn Doanh Chính dễ nuôi hơn Triệu Vũ, không cần cho ăn cho mặc thì vẫn sống khỏe.
Triệu Huyên đi ra cửa phòng, trước tiên mở cửa tiệm, lại vào phòng Doanh Chính gõ quan tài.
“Dậy đi, anh mới đến chỗ này, hãy ra ngoài quen thuộc tình huống trong trấn nhỏ.
À, hôm nay tôi sẽ mở cửa buôn bán, hơi bận chút, anh đi ra ngoài mua bữa sáng về giúp tôi.”
Doanh Chính ngồi dậy từ quan tài, mở to mắt đỏ lặng lẽ nhìn chằm chằm Triệu Huyên.
Tuy trên mặt của anh không có bất cứ biểu cảm, nhưng không hiểu sao cô nhìn thấy tia bực bội vụt qua đôi mắt đỏ sâu thẳm kia.
Doanh Chính đang bực mình.
Anh là vua, Thủy hoàng đế thống nhất sáu nước, người tầm thường nhìn anh một cái đã là bất kính lớn, cô gái này dám sai anh đi mua bữa sáng cho cô! Dù cô là Thần Tiên cũng không thể giẫm lên tôn nghiêm làm vua của anh!
Hai người nhìn nhau, tĩnh lặng, ai cũng không thỏa hiệp.
Thật lâu sau, Triệu Huyên chống cự không nổi ánh mắt không cảm xúc của Doanh Chính, cô dời ánh nhìn sang chỗ khác.
“Anh ngủ tiếp đi, tôi không quấy rầy!”
Cô còn bận việc, không rảnh giằng co với anh.
Hơn nữa cô không phải thật sự muốn sai anh đi mua đồ ăn sáng, chỉ muốn cho anh hoạt động, nhìn xem thế giới này có gì khác với Đại Tần ngày xưa của anh.
Doanh Chính quá thâm trầm, đã thức tỉnh mấy chục năm nhưng vẫn chìm đắm trong bá nghiệp thiên cổ mãi không thoát ra.
Cương thi dễ nảy sinh lệ khí, tuy hiện giờ lệ khí của anh mỏng manh, nhưng nếu không nhanh chóng bước ra khỏi quá khứ thì dù được cô giúp, sớm muộn gì anh cũng sẽ rơi vào ma đạo.
Cương thi nhập ma không có suy nghĩ của bản thân, chỉ có bản năng hút máu, cúi đầu trước người mạnh hơn mình, như thế có khác gì với thú dữ chưa mở mang đầu óc?
Doanh Chính yên lặng nhìn bóng lưng Triệu Huyên đi xa, một đôi mắt đỏ lúc sáng lúc tối, chốc lát sau, anh nhảy ra khỏi quan tài, đạp bước chân vững vàng không nói một lời rời khỏi tiệm quan tài.
Tư thái rất là oai hùng, uy vũ bá khí.
".
.
.
"
Triệu Huyên nhìn người lướt qua mình, chân mày thanh tú co giật: Người này tính làm gì?
Triệu Huyên không hiểu Doanh Chính muốn làm gì, cũng lười quản, xoay người bận rộn việc của mình.
Thị trấn nhỏ buổi sáng yên ả, ánh mắt Doanh Chính sâu thẳm nhìn con phố thưa thớt bóng người, âm thầm quan sát người đi đường qua khỏe mắt.
Hôm nay có họp chợ, các gánh hàng rong lục tục xuất hiện trên phố, Doanh Chính nhìn các đồ vật bọn họ cầm trên tay xác định mình nên đi hướng nào.
Đúng vậy, Thủy Hoàng bệ hạ rốt cuộc chịu thua Triệu Đại Tiên, miễn cưỡng đi ra mua bữa sáng cho cô.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...