Bà Chủ Tiệm Quan Tài


“Này, anh suốt ngày ở trong mộ người chết làm cái gì, tu luyện không thể đóng cửa ở nhà, không tự mình ra ngoài thể hội thì sau này tu vi của anh khó mà tăng lên.”

Doanh Chính dừng bước, cuối cùng mở miệng vàng:

"Ta là cương thi, không cần tu tâm."

Triệu Huyên ngây ra một lúc, đảo tròng mắt, xụ mặt nghiêm túc nói hươu nói vượn:

"Ai nói, mặc kệ người, quỷ hay yêu thì tu luyện đều phải tu tâm, dù anh là cương thi cũng không ngoại lệ!"

"Thật sự?" Doanh Chính nhướng chân mày, mắt đỏ hơi dao động.

Đường tu luyện của anh không giống cương thi khác, cương thi khác là dựa vào oán khí và máu người giữ sức mạnh, còn anh thì dựa vào máu Tiên và khí do Thần Tiên truyền cho để luyện ra sức mạnh.

Nên đúng là anh không rành về việc tu luyện.

"Đương nhiên là thật, bổn Đại Tiên lừa lọc hay hại anh bao giờ chưa?” Triệu Huyên xìu mặt, nói nghiêm túc khiến Doanh Chính không thể nhìn mặt đoán sự thật.

"Được rồi!" Doanh Chính thong thả nói.

Hoàng đồ bá nghiệp đã là mây khói quá khứ, siêu thoát Tam Giới mới là mục tiêu hiện giờ của anh.

Nếu có lợi cho tu hành thì đi ra một chuyến cũng không sao.

Vì tăng lên tu vi, Doanh Chính cứ như vậy bị Triệu Huyên lừa dối ra địa cung.

Hai người thu xếp sơ liền chuẩn bị rời đi địa cung.

Trước khi đi, Doanh Chính dặn thị vệ trông giữ hoàng lăng, không được có sơ sẩy.

Nghe theo lệnh của Doanh Chính giống như dấu ấn khắc trong thân thể thị vệ, dù bây giờ họ đã thành cương thi vẫn bản năng hoàn toàn chấp hành.

Có bọn họ trông giữ, Doanh Chính rất là yên tâm.

Triệu Huyên mua quần áo và giày cho Doanh Chính rốt cuộc được lấy ra dùng.


Tuy rằng Doanh Chính cực kỳ không muốn mặc loại đồ này, nhưng hắn biết câu nhập gia tùy tục.

Lúc anh đi gọi điện thoại từng thấy cách ăn mặc của người khác, tuy rằng cảm thấy loại quần áo này nhìn quái dị nhưng rốt cuộc vẫn mặc vào.

“Tóc của anh quá dài, cần cắt bớt, đàn ông thời nay không để tóc dài." Triệu Huyên nhìn tóc của Doanh Chính, cô móc ra cây kéo định cắt mái tóc dài.

Doanh Chính giơ tay dài ngăn lại động tác của Triệu Huyên.

Anh sâu thẳm nhìn cô, mắt đỏ không có chút cảm xúc dao động, nhưng Triệu Huyên xem hiểu ý của anh.

Triệu Huyên nói:

“Để tóc dài như vậy đi ra ngoài người ta sẽ tưởng anh diễn kịch, đến lúc đó bị người vây xem thì đừng chờ mong tôi cứu!”

Doanh Chính tức giận quắc mắt:

"Trẫm là quân vương, sao có thể so sánh với con hát!”

Dám so sánh anh với con hát, thật là.

.

.

thật là.

.

.

nực cười!

Triệu Huyên thấy anh nổi giận thì không dám vuốt râu rồng nữa:


“Được rồi, không cắt cũng được, anh búi tóc lên đi.”

Để tóc dài cũng được, nếu bị ai hỏi thì nói là anh làm nghệt thuật, nhưng.

.

.

Triệu Huyên vuốt cằm nhìn Doanh Chính một lúc, khí thế lạnh lùng bá đạo ngầu như vậy nhìn sao cũng không giống như làm nghệ thuật, trông như xã hội đen trong phim hơn.

Triệu Đại Tiên, cô đã lạc đề!

Doanh Chính cầm cây lược mà Triệu Đại Tiên ném cho, con ngươi nở to, mặt lạnh lùng nói:

"Trẫm.

.

.

không biết búi tóc.”

Triệu Huyên nhướng mày nói:
“Vậy không búi nữa, cắt đi.”

Doanh Chính từ chối:

“Không – cắt.”

Triệu Huyên câm nín:
“Vậy.

.

.

kêu thị vệ vào búi cho anh?”

Doanh Chính trầm mặc, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm Triệu Huyên, ý tứ rất rõ ràng, muốn cô búi tóc giúp mình.

Tiếc rằng khuôn mặt đẹp trai kia quá đơ, Triệu Huyên xem không hiểu ý của anh.

Doanh Chính thấy Triệu Huyên không rõ ý của mình, thật lâu sau anh lạnh lùng trầm giọng nói:

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận