Bà Chủ Tiệm Quan Tài


Mắt đỏ của Doanh Chính sâu thẳm:

“Ta – từng thấy loại lửa đó!”

Triệu Huyên nhướng mày, mắt lóe tia sáng hỏi:

“Đã thấy ở đâu?”

Doanh Chính chậm chạp lắc đầu:

“Không – nghĩ – ra.”

Mắt Triệu Huyên sâu thẳm:

“Anh từng gặp thì chắc là lúc ở Đại Tần, thời gian quá xa, anh hãy từ từ suy nghĩ.

Tôi tạm nghỉ một lúc, ngày mai sẽ sửa quan tài cho anh.”

Việc này hơi khó nói rõ, từ sau khi Doanh Chính thức tỉnh thì chưa từng ra hoàng lăng, bên ngoài không có tin tức gì về anh, mấy người đêm nay đến hoàng lăng hiển nhiên đều chỉ là người trộm mộ bình thường, chắc không phải cố ý nhằm vào Doanh Chính.

Không sao, có cô ở đây, dù thật sự có kẻ núp trong chỗ tối cũng không gây ra sóng gió gì được.

Triệu Huyên báo với Doanh Chính một tiếng rồi rút một chiếc sàng mềm mại ra khỏi Càn Khôn trong tay áo, nằm lên đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Doanh Chính trầm mặc dựa vào sàng, đôi mắt đỏ máu mông lung, rơi vào trầm tư.


Hôm sau, Triệu Huyên tỉnh lại từ giấc ngủ say, thoải mái duỗi lưng, đứng lên chuẩn bị làm việc.

Tuy hoàng lăng này là mộ người chết, âm sát trong mộ cực kỳ dày đặc, nhưng nó xây trên long mạch, nên Triệu Huyên được ngủ một giấc ngon lành.

Triệu Huyên đến trước quan tài đá, vươn tay gõ nhẹ hai cái.

Người bên trong nghe thấy động tĩnh, đẩy nắp quan tài ra, ngồi dậy.

Triệu Huyên nhìn Doanh Chính, nói:

“Xếp cho tôi một chỗ, tôi định luyện hóa ra một cỗ âm quan mới cho anh, cần nơi đặc biệt yên tĩnh, không thể bị quấy rầy."

“Luyện chế trong hầm mộ của ta đi, bọn họ sẽ không vào.”

Doanh Chính hiểu ý của Triệu Huyên, toàn bộ địa cung chỉ có hầm mộ của anh là đám thị vệ không dám tùy ý bước vào, tự nhiên là chốn yên tĩnh nhất.

“Được rồi, lấy quan tài lúc trước tôi làm cho anh ra đi, tôi muốn dung xương rồng vào quan tài.” Triệu Huyên ngẫm nghĩ, đúng là toàn bộ địa cung e rằng hầm mộ của Doanh Chính là yên tĩnh nhất.

Trong mắt đỏ của Doanh Chính lóe lên ngạc nhiên:

“Xương rồng.

.

.”


Mắt cong lên, Triệu Huyên tinh nghịch nói:

“Ừ, anh may mắn lắm, mấy hôm trước tôi vừa lấy được nó, anh được món hời rồi.”

Doanh Chính mặc kệ cô, kéo quan tài gỗ lim tơ vàng ra cho Triệu Huyên, sau đó đứng sang một bên.

Triệu Huyên nhìn chỗ quan tài bị hỏng, trố mắt ngẩng ngơ.

Cô quay đầu nhìn Doanh Chính mặt không cảm xúc, chớp chớp mắt, sau đó mím môi nín cười.

Không lẽ anh dùng quan tài để mài móng tay?

Cô đã nói mà, quan tài do cô làm ra sao có thể bị hỏng dễ dàng như vậy, thì ra là bị anh cào bấy.

Mặt Doanh Chính lạnh băng đứng ở một bên, vờ như không nghe thấy tiếng cười của Triệu Đại Tiên.

Công việc quan trọng hơn, Triệu Huyên không trêu anh nữa, bảo anh đi ra ngoài hầm mộ chờ, sau đó cô vùi đầu làm việc.

Triệu Huyên không giỏi luyện khí, chỉ biết sơ, dù vậy luyện một cỗ âm quan không làm khó được cô.

Độ cứng của xương rồng hiếm thấy trên đời, lửa phàm thông thường không thể nung chảy nó.

May mà Triệu Huyên không phải là người bình thường, không có lửa phàm nhưng có một ngọn đan hỏa của Tiên Nhân.

Triệu Huyên ném xương rồng lên cao, ngón tay lấp lánh búng nhẹ, một ngọn lửa nóng cháy bay ra từ tay cô, chớp mắt bọc lấy khúc xương nhỏ.

Triệu Huyên bỏ ra ba ngày hoàn toàn hòa tan xương rồng, lại ném quan tài mình làm từ mấy chục năm trước lên cao, ném tủy rồng vào quan tài, sau đó lật tay ngọc cách không khí vỗ vào âm quan sắp hoàn thành.

Doanh Chính là cương thi, thuần âm.

Cho nên Triệu Huyên đánh pháp ấn vào quan tài đều là pháp ấn tụ âm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận