Bá Chủ Thu Mua

Sân bay Thạch Thành, chuyến bay quốc tế Fi187 đi Seoul!

"Lần đầu tiên đi máy bay à?"

Hác Mãnh nhìn người đẹp chân dài ngồi bên cạnh, gượng cười lắc đầu: "No, chính xác là lần đầu tiên bay đi nước ngoài!"

"Sao tôi cảm thấy anh có chút căng thẳng nha?" Người đẹp trừng mắt, cười đùa.

"Vậy à? Có thể là sắp rời tổ quốc, trong lòng có chút nhớ quê hương!" Hác Mãnh gãi gãi mũi, cười nói, ánh mắt âm thầm đảo qua đánh giá, hĩ hĩ, cặp giò thon thả quá, còn dài nữa chứ. Hắn tò mò hỏi: "Nghe khẩu âm của cô thì hình như không phải là người Trung Quốc?"

"Ờ, tên tôi là Po Mak, người Hàn Quốc!" Người đẹp tủm tỉm cười, nhìn dáng dấp dường như rất thích nói chuyện phiếm với Hác Mãnh, hơn nữa còn chủ động bắt chuyện với hắn, hoặc có thể nói nhân duyên với phụ nữ của Hác Mãnh vẫn luôn tốt đẹp từ bé.

"Người Hàn Quốc? Ha ha, cô nói tiếng Trung khá đấy." Hác Mãnh cười khen ngợi.

"Cám ơn!" Po Mak cười nói: "Còn anh tên là gì, đi Hàn Quốc làm gì? Đúng rồi, tôi là một người mẫu!"

Người mẫu?

Chân dài, trắng, non nớt, người mẫu?

Gọi tắt là ‘mẫu vếu’!*

Được rồi, Hác Mãnh thừa nhận bản thân rất dâm tà, khè khè!

"Hác Mãnh, đi Hàn Quốc, ờ... công ty yêu cầu!" Hác Mãnh cười, thuận miệng trả lời. Hắn cũng không thể trực tiếp nói: ka tới để xây công ty, lột tiền, cướp các em gái, chiếm đất của quốc gia các ngươi, như vậy rất không tinh tế, không lễ phép.

Khoa kỹ Lam Mị đã thiết lập phòng làm việc ở Seoul, lần này Hác Mãnh đi rất âm thầm, không thông báo rộng rãi, người ngoài không hề biết chút nào, chỉ có cao tầng bên trong công ty nắm được tin tức. Hác Mãnh không đem theo người nào, đi trước một mình.

Người đẹp chân dài nói rất nhiều, không e sợ người lạ, hàn huyên với Hác Mãnh giống như bạn tốt nhiều năm không gặp. Miệng nhỏ liến thoắng, rất có lực chiến đấu!


Lộ trình tuyến bay Thạch Thành đi Seoul cũng không xa, khoảng tầm 3h là tới nơi.

"Hác Mãnh, đây là địa chỉ của tôi, nếu anh ở Seoul gặp phải phiền toái gì thì cứ liên hệ với tôi, dĩ nhiên lúc rãnh rỗi cũng có thể gọi điện, tôi sẽ dẫn anh đi chơi. Còn nữa, rất hân hạnh được biết anh!"

Sau khi xuống máy bay, Po Mak viết địa chỉ của mình lên một mẩu giấy, đưa cho Hác Mãnh, đồng thời còn lưu số điện thoại của hắn. Thấy vị ‘mẫu vếu’ này rất yêu thích kết giao bằng hữu, Hác Mãnh đương nhiên cũng không cự tuyệt, mỹ nữ ư, đàn ông nào mà chẳng thích. Tương đối mà nói, vấn đề quốc tịch hay gì gì khác đều không ảnh hưởng!

Không biết liệu đây có phải là sự khởi đầu của một cuộc diễm ngộ hay không?

Sau khi chia tay với Po Mak, Hác Mãnh liền bước tới chỗ một thanh niên đang giơ cao tấm bảng có viết tên mình trên đó!

"Ngài… xin hỏi ngài chính là Hác Mãnh tiên sinh à?" Người thanh niên đeo kính dày cộp trông rất ngố, đánh giá qua Hác Mãnh rồi dè dặt hỏi.

Trần Vũ Tình đã thông báo cho nhân viên chi nhánh của Khoa kỹ Lam Mị ở Seoul, thậm chí sợ đón lầm người, phỏng chừng cũng gửi luôn sang cả ảnh của Hác Mãnh hắn.

"Đúng!" Hác Mãnh gật đầu cười, tiếng Trung của thanh niên này không được lưu loát như cô nàng người mẫu kia.

"Chào Hác tiên sinh. Tôi là Ahn Jeong Hwi, nhân viên công tác của Khoa kỹ Lam Mị ở Seoul..."

Hác Mãnh vươn tay ra, cười nói: "Ahn Jeong Hwi đúng không? Có chuyện gì thì sau khi về công ty hãy nói, chúng ta đi thôi!"

Trên đường trở về, Hác Mãnh vẫn một mực nhắm mắt, tạo cho người khác cảm giác hắn đang nghiền ngẫm điều gì.

Thật ra thì Hác Mãnh hắn là đang giả bộ hổ báo tí thôi, lần đầu tiên xuất ngoại, hắn vẫn có chút chưa kịp thích ứng. Thị trường nước ngoài đối với Khoa kỹ Lam Mị mà nói chính là khai cương khoách thổ.

Và Hác Mãnh đặt mục tiêu đầu tiên là Hàn Quốc cũng có đạo lý của hắn.

Tập đoàn Samsung của Hàn Quốc là một trong những gã khổng lồ trên toàn cầu. Đặc biệt là trên phân khúc thị trường cao cấp về lĩnh vực kỹ thuật số, điện thoại di động, phần mềm thông minh, e là cũng chỉ có Samsung mới có thể cạnh tranh cùng Apple.


Nếu Khoa kỹ Lam Mị có thể đứng vững gót chân ở Hàn Quốc, vậy chẳng khác nào tương đương với việc cầm một thanh lợi khí, thoáng cái đâm vào đít Samsung.

Mục đích tới đây lần này của Hác Mãnh chính là vì khai mở thị trường!

Suy nghĩ tiến vào trạm Thu mua, lựa chọn mục 'Mua' .

Phân phó nói:

"Tìm kiếm làm sao để nhanh chóng nắm vững một ngôn ngữ!”

"Đinh... Bắt đầu tìm kiếm!"

Sau đó, liên tiếp các loại sản phẩm hiện ra trong đầu Hác Mãnh, từ 'phần mềm giảng dạy' đến 'kiến thức và học cụ', 'thuốc trí tuệ' …v..v.., hàng đống hạng mục lựa chọn khiến cho Hác Mãnh thiếu chút nữa hoa mắt. Hàng tốt rất nhiều, nhưng chung quy đều có một loại bệnh chung, đó chính là không hề rẻ.

Nhìn giá thành hàng trăm ngàn, hàng triệu, cho tới mấy chục triệu kim tệ, khiến cho Hác Mãnh cảm thấy nhức thịt, đều là hàng tốt nhưng vấn đề là hắn có chút không nỡ mua!

Cuối cùng Hác Mãnh đặt mục tiêu vào 'thuốc ngôn ngữ'!

‘Thuốc ngôn ngữ’ sơ cấp - Hàn ngữ!

Giá tiền: 500 kim tệ (GB)!

Giới thiệu: có thể hiểu sơ qua tiếng Hàn Quốc trên địa cầu, dùng cho giao tiếp hàng ngày, viết lách.

Giá thành này Hác Mãnh còn tạm chấp nhận. Một viên ‘thuốc ngôn ngữ’ sơ cấp đã đủ để hắn xài, có thể hiểu rõ ý tứ đối phương, có thể đi giao tiếp, có thể viết vẽ đơn giản. Hắn cũng không muốn đi sâu nghiên cứu lịch sử người Hàn Quốc, cho nên học nhiều hơn cũng vô dụng.

500 kim tệ tương đương với 125 ngàn tiền mặt, nói một cách khác, một tiết học thu phí 250 tệ, 500 tiết học liền biết sơ qua một ngoại ngữ, cũng không xê xích gì nhiều. Lệ phí tính toán rất khoa học.


Hác Mãnh nhìn qua giá tiền ‘thuốc ngôn ngữ’ sơ cấp - Hán ngữ, 3000 kim tệ, hơn gấp 5 lần so với Hàn ngữ, về phần nguyên nhân thì có lẽ đại khái là Hán ngữ khá ảo diệu.

Sau khi trả tiền, ‘thuốc ngôn ngữ’ hiện ra trong tay Hác Mãnh. Kích cỡ bằng một viên kẹo, vị ngọt, sau khi nuốt xuống, não có cảm giác căng ra, đau đớn. Tức thì, Hác Mãnh liền hiểu được tiếng Hàn.

Đkm nó, công nghệ cao chính là công nghệ cao nha, cắn phát liền hiểu.

"Hác tiên sinh, đến rồi!" Ahn Jeong Hwi đậu xe bên cạnh một văn phòng, nhẹ giọng nói với Hác Mãnh.

Hác Mãnh mở mắt, nhíu mày nói: "Sau này gọi tôi là ông chủ, cứ Hác tiên sinh mãi nghe sốt ruột lắm!" Nói xong liền mở cửa xe bước xuống!

Tại nơi làm việc của Khoa kỹ Lam Mị tại Hàn Quốc, tổng cộng có 4 người. Trừ Ahn Jeong Hwi, còn có hai du học sinh người Trung Quốc, và một thím lao công, toàn bộ đều là dạng nhân viên tạm thời! Kể cả thanh niên nghiêm túc Ahn Jeong Hwi cũng thế, nói cút là phải cút, nhưng đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Khoa kỹ Lam Mị suy sụp, muốn triệt tiêu chi nhánh ở đây.

"Đây là Vương Mẫn, quản lý tài vụ tạm thời trong công ty! Vị này là Phương Hạo, chịu trách nhiệm bảo vệ, duy trì nơi làm việc hàng ngày cùng với tôi!" Ahn Jeong Hwi giới thiệu nhân viên chi nhánh với Hác Mãnh.

Vương Mẫn và Phương Hạo tuổi tác không lớn, tầm trên 20!

"Từng đi phẫu thuật thẩm mỹ à?" Hác Mãnh liếc nhìn Vương Mẫn, cười hỏi. Dáng vẻ của Vương mẫn hơi giống một vị minh tinh trong nước, không biết sinh ra đã vậy hay là nhờ ‘đại tu nhan sắc’ bên Hàn Quốc này!

Vương Mẫn không chút ngượng ngùng, ánh mắt quyến rũ liếc nhìn Hác Mãnh, nhẹ nhàng nói: "Người ta chưa dao kéo chút nào đâu!" Thanh âm nũng nịu, làm cho người nghe khó mà kìm lòng.

Hác Mãnh gãi gãi mũi, gượng cười: "Nói chuyện bình thường đi, đừng dùng giọng điệu kiểu đó, tuyến tiền liệt* của tôi không được tốt lắm!"

Vương Mẫn sửng sốt, rồi ngay sau đó khuôn mặt ửng đỏ.

"Lần này tôi tới đây nhằm để xây dựng chi nhánh Khoa kỹ Lam Mị, hai người hãy cố gắng, tương lai nhất định có thể thăng chức, theo tôi xông pha sẽ không phải chịu thiệt thòi!" Hác Mãnh cười cười, vỗ vai Vương Mẫn, sau đó bước về phía phòng làm việc của Ahn Jeong Hwi. Kỳ thật nói là phòng làm việc thì hơi quá, bởi văn phòng chi nhánh Khoa kỹ Lam Mị chỉ rộng tầm 50m vuông, và được ngăn thành từng ô riêng, đánh rắm cũng không dám phát ra tiếng!

Đợi sau khi Hác Mãnh rời khỏi, Vương Mẫn liền đi tới bên cạnh Phương Hạo, nhỏ giọng hỏi: "Này, cậu thấy ông chủ của chúng ta từ bên quốc nội (TQ) sang có đáng tin không?"

Phương Hạo đẩy gọng kính, lắc đầu nói: "Không rõ, chỉ biết trong khoảng thời gian này, Khoa kỹ Lam Mị bên quốc nội phát triển rất mạnh mẽ!" Nói nhảm, ông chủ đáng tin hay không thì liên quan quái gì tới chúng ta. Điều chúng ta nên quan tâm chính là chén cơm này có thể ăn tiếp hay không!

Vương Mẫn khẽ nhíu mày, hiện tại internet tiến bước thần tốc, bên quốc nội phát sinh chuyện gì đều rất dễ dàng lan truyền. Nàng dĩ nhiên cũng biết mấy tháng nay Khoa kỹ Lam Mị phát triển rất mạnh. Những thứ khác không nói, nội việc bên này người Hàn Quốc sử dụng trí năng Tiểu Lam cũng đã hơn 2 triệu, mà đây là còn chưa tiến hành tuyên truyền rầm rộ đấy nhé.


"Chớ vòng vo với tôi, nói thật đi, rốt cuộc cậu đánh giá Khoa kỹ Lam Mị thế nào?" Vương Mẫn lườm Phương Hạo một cái, nghiêm túc hỏi.

Vương Mẫn và Phương Hạo ban đầu cũng là tình cờ đọc được tin tức tuyển dụng nhân viên của Khoa kỹ Lam Mị ở Seoul, đến với thái độ thử xem một chút, tính ra thời gian gia nhập công ty vẫn chưa tới 1 tháng.

Kỳ thật, Vương Mẫn còn một thân phận khác chính là Phó hội trưởng hội giao lưu du học sinh Trung Quốc, năng lực bản thân vô cùng mạnh mẽ, tinh thông 3 ngoại ngữ: Anh - Nhật - Hàn, cũng là người rất kiêu ngạo.

"Rất tốt!" Trong mắt Phương Hạo chợt lóe lên tinh quang, khẽ gật đầu một cái.

"Vậy được, nghe theo cậu!" Vương Mẫn cười khanh khách.

...

"Cậu thấy chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Hác Mãnh ngồi trên chiếc ghế làm việc vốn là của Ahn Jeong Hwi, cười hỏi.

Ahn Jeong Hwi đẩy gọng kính sát lên sống mũi, lắc đầu nói: "Tôi không biết, tôi chỉ phụ trách duy trì máy chủ của chi nhánh hàng ngày, về phương diện kinh doanh thì tôi không hiểu!"

Một câu nói khiến Hác Mãnh nghẹn họng!

Hác Mãnh liếc mắt nói: "Không hiểu thì có thể học chứ!"

Ahn Jeong Hwi im lặng một hồi, hắn học công nghệ thông tin, không khoái mấy chuyên ngành quản lí, buôn bán cho lắm!

"Như vậy đi, trước hết cậu giúp tôi liên hệ với các công ty truyền thông tốt nhất tại Hàn Quốc, mặt khác, chi nhánh Khoa kỹ Lam Mị ở Hàn Quốc cũng phải đăng ký chính thức, cậu chịu trách nhiệm giải quyết. Còn có, nơi làm việc này quá nhỏ, hãy thuê chỗ rộng hơn, nhân viên cũng quá ít, cần tuyển dụng thêm!" Hác Mãnh suy nghĩ một chút, nói.

Ahn Jeong Hwi nhìn Hác Mãnh, thái độ kiểu như một cô vợ bé đang nghe trách mắng, nhẹ giọng hỏi: "Việc này… ông chủ… đều muốn tôi đi làm sao?"

"Nói nhảm!"

---------------------------------------------------------------

Đoạn này chơi chữ. 嫩: nộn (non nớt) + 模特: mô đặc (người mẫu, 模 mô: khuôn mặt) = 嫩模 nộn khuôn: Tiếng lóng trên mạng của tàu khựa, chỉ mấy em người mẫu chuyên khoe ngực. (kiểu Elly Trần, Mai Thỏ bên mềnh)

*tuyến tiền liệt: Chym Đang Sun =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui