Chu Kỳ không muốn mất mặt nhưng chẳng còn cách nào khác, anh không cho cô về, cứ thế dẫn cô đến quầy hàng lớn đó.
Tay trong tay đi cùng nhau, cô được bàn tay to lớn của anh dắt lấy, ngại ngùng đi tới đó.
Chu Kỳ đi sát theo anh, dù gì tính cách của cô không phải kiểu hướng ngoại, cô quá sức dịu dàng và điềm tĩnh nên mới thích hợp làm cái nghề giáo viên này.
Vả lại, cô không biết ăn nói, thêm việc nhìn thấy nhiều người cùng lúc, quả thật làm cô vô cùng ngượng.
Hai người đi đến, lúc Tiểu Thành và đám anh em thấy cô thì họ không phản ứng kịp, bởi cảm thấy cô trông khá quen mắt, sau đó họ mới sửng sốt chợt vỡ lẽ ra.
Tiểu Thành nói: “Anh Diên, đây không phải là bà Bao Tô (*) lần trước sao? Đối tượng của anh, chị dâu của bọn em là bà Bao Tô à.”
(*) Nguyên văn 包租婆 (bà Bao Tô): một nhân vật trong phim Kung fu của Châu Tinh Trì.
Tưởng Diên và Chu Kỳ đan mười ngón tay vào nhau và cho họ xem: “Còn chưa rõ nữa hả?”
Tiểu Thành chậm lụt, vội vỗ vào đầu mình rồi đột nhiên hiểu ra, thảo nào lần trước không cho cậu ta nhìn chút nào.
Cậu ta lẹ làng nhường một chỗ cho Chu Kỳ ngồi: “Chị dâu ngồi đi ạ, bọn em còn chưa gọi món đâu, đang chờ hai anh chị đấy ạ.”
Chu Kỳ đi qua ngồi xuống, Tưởng Diên ngồi bên cạnh cô.
Rất nhiều người đến, ngồi cùng một bàn dài, có người dẫn theo bạn gái hoặc vợ tới.
Họ đều là những người Tưởng Diên quen biết ở công trường trước đây, bây giờ họ đi theo làm việc với anh.
Tưởng Diên giới thiệu họ với Chu Kỳ, Chu Kỳ nhớ kĩ từng người.
Tính tình Chu Kỳ dịu dàng, cô chào hỏi tất cả mọi người, và mọi người cũng thật sự thích cô.
Những cô bạn gái được dẫn theo thấy cô để mặt mộc, khỏi phải nói họ đã hâm mộ biết nhường nào.
Chỉ chốc lát sau, họ đã túm tụm lại nói chuyện với nhau.
Mọi người nhìn Tưởng Diên với ánh mắt hâm mộ, đã đành ai mà không ghen tị khi anh có thể lấy được một cô vợ xinh đẹp và có vóc dáng chuẩn thế chứ?
Tiểu Thành thì thầm với Tưởng Diên: “Anh, anh có biết tại sao anh gai mắt cái cô A Thơm ở tiệm massage đó không, nếu em cũng có được một cô vợ xinh đẹp thế này thì em cũng chán chê cô em massage đó thôi.
Anh theo đuổi cực không vậy?”
Tưởng Diên uống một hớp bia, đáp thật: “Cô vợ này theo đuổi tôi đấy chứ.”
Tiểu Thành quả là càng bội phục anh hơn.
Chu Kỳ ăn không nhiều, dù gì dáng người đã thế rồi, bản thân không ăn được là bao nên cô ăn một lúc rồi không nuốt nổi nữa.
Thấy cô không ăn mấy, Tưởng Diên bắt cô ăn nhiều thêm chút nữa mới thôi.
Sức ăn của cô hệt như dạ dày của chim non, chẳng ăn được bao nhiêu cả, Chu Kỳ thật sự không thể ăn tiếp, thế nên cô nhìn anh với ánh mắt xin giúp đỡ.
Đôi mắt đáng yêu đó khiến Tưởng Diên không thể cưỡng lại, đành bắt cô ăn vài miếng thịt rồi thôi.
Sau đó Tưởng Diên đưa ví tiền cho Chu Kỳ.
Chu Kỳ cũng hiểu được anh ý anh, bèn cầm ví tiền của anh đi thanh toán.
Hiện giờ anh là ông chủ của nhiều người, chắc hẳn anh phải thanh toán rồi, không thể để cấp dưới trả tiền cho mình được.
Thanh toán xong quay về, Chu Kỳ nhét ví tiền vào trong túi anh.
Chu Kỳ không tỏ ý phản đối gì mà còn thể hiện rõ sự ân cần, thành ra mọi người càng hâm mộ Tưởng Diên vì tìm được một cô vợ thảo như thế.
...
Chu Kỳ và Tưởng Diên đi về, nơi đây gần công trường, cách không xa chỗ ở của họ, thế nên cả hai đi bộ thẳng về, tiện tiêu hoá những gì vừa ăn luôn.
Chu Kỳ và anh về đến nhà.
Cô không về nhà mình mà đi theo anh vào.
Lúc vào, Tưởng Diên vừa đóng cửa đã vội vàng đè cô lên tủ giày, ôm lấy cô rồi lập tức cởi quần áo cô ra, sau đó tự cởi quần mình xuống.
Chu Kỳ hoảng hồn bởi khí thế hung hãn của anh.
Cô cũng giúp anh cởi quần áo, và hai người quấn lấy nhau.
Quần lót của Chu Kỳ đã ướt đẫm khăn giấy kia, hoàn toàn không chặn được nữa, có một ít chất lỏng đã nhiễu xuống quần lót, dẫn đến hiện giờ quần lót đã dính chút tinh dịch của anh.
Quần lót của cô bị tuột xuống đất, chẳng mấy chốc hai người đã trần trụi tiếp xúc với nhau.
Tưởng Diên hôn lên môi cô, cạy mở môi cô, vừa hôn vừa ôm cô vào lòng.
Tưởng Diên chỉ làm một lần ở văn phòng, một lần không phải là phong cách của anh, vậy nên bây giờ anh nín nhịn rất khó chịu.
Thế là khi về đến nhà, anh không kiểm soát nổi nữa, anh tự tay vuốt ve thân dưới của Chu Kỳ, tinh dịch lấp kín khiến bên dưới cô vẫn còn ướt.
Không cần dạo đầu, anh có thể trực tiếp đâm vào.
Chu Kỳ được anh ôm vào lòng, cô cầm gậy thịt của anh, chậm rãi cắm vào trong huyệt của mình.
Đâm đến tận cùng, kết hợp với nhau, gậy thịt lớn cắm thẳng vào.
Chu Kỳ bấu chặt vai anh, áp sát cơ thể anh.
Tưởng Diên giữ mông cô, sau đó bắt đầu vừa đi vừa đâm vào huyệt của cô trong phòng.
Chu Kỳ không ngờ sẽ bị anh vừa đi vừa chọc gậy thịt thế này, thật sự sâu quá rồi.
Hơn nữa hai người kề sát nhau không một kẽ hở, tư thế đó quả là quá chặt, đâm cũng rất sâu, mỗi một lần đều đâm đến tận cùng.
Cô níu lấy vai anh, càng ôm chặt anh hơn, chất giọng trong trẻo ẩn chứa sự run rẩy: “A —— Tưởng Diên —— sâu quá —— tư thế này sâu quá —— đừng mà —— đừng —— ưm ——”
“Đừng gì mà đừng?” Tưởng Diên đánh vào mông cô: “Bảo đừng mà còn cắn chặt anh thế à, mút anh chặt quá nhỉ, em không thấy bím mình cắn chặt anh không chịu nhả ra sao? Kẹp anh chặt vậy còn kêu đừng, đồ dâm phụ.”
Chu Kỳ nổi lên khoái cảm bị làm nhục.
Tưởng Diên giữ hai chân và làm cô trong căn phòng này, vừa đi vừa cắm thẳng vào cô.
Chu Kỳ hưởng thụ đến mức mắt trợn trắng, không kiểm soát nổi vẻ mặt của mình nữa, bởi cô cảm thấy bị đâm như vậy thoải mái tột cùng.
Trong tiếng rên rỉ có chút nỉ non, cô bị chơi đến khóc.
Khóc vì sung sướng, nước mắt bất giác chảy xuống.
——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...