Rất nhanh, toàn thân Thằn Lằn Ba Đầu đã hiện đầy vết thương, động tác càng ngày càng trì trệ, bị Hạ Tranh tìm được cơ hội, một kích trí mạng.
Vòng trắc thí đầu tiên kết thúc, sau khi trải qua hệ thống xác nhận và đánh giá, tổng hợp lại các yếu tố thời gian, trình độ thụ thương trong giả lập, kỹ xảo để bình xét, Hạ Tranh giành được điểm số tuyệt đối.
Một vòng này nói ngắn thì cũng không ngắn lắm, các tân sinh xin khảo hạch bình thường khác vào thời điểm vòng trắc thí thứ nhất của Hạ Tranh diễn ra được một nửa thì cũng hoàn thành phần thi của mình, đã lục tục nộp bài rời khỏi hiện trường – bài thi đầu tiên của bọn họ là kiểm tra kiến thức cơ bản.
Sau đó bọn họ xúm lại vây xem biểu hiện của Hạ Tranh ở nửa chặng sau của vòng trắc thí thứ nhất.
Những kẻ lúc trước nói thầm sợ bị Hạ Tranh liên lụy kia, khuôn mặt đều như bị đánh sưng lên.
Những người khác có cùng ý nghĩ, nhưng tốt xấu còn chưa nói ra khỏi miệng, đều âm thầm cảm thấy may mắn.
Người này cũng quá mạnh mẽ rồi đi? Hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường a. Hơn nữa, Hạ Tranh trong tình huống chiến đấu kịch liệt như vậy, mà vẫn bảo trì nụ cười ôn nhu như cũ, thế nào lại thấy…
Khụ khụ, có điểm biến thái.
QAQ có chút giống sát nhân cuồng ma biến thái trong TV a, thực đáng sợ. – đây là số ít quần chúng đầu óc bay bổng tương đối nhanh. (?)
“Đừng nói, quả thực có chút giống. Bất quá, tôi nghĩ đây là vì nam thần là trù sư a!?”
“Tôi cũng nghĩ thế, đây là vì nam thân là trù sư thôi. Trù sư nha, thời điểm xử lí nguyên liệu nấu ăn đều sẽ bảo trì cảm xúc sung ♂ sướng.”
“Lầu trên cậu vì sao muốn thêm kí hiệu ♂ ở giữa hai chữ sung sướng W( ̄_ ̄)W rất đen tối đó có biết không! Hạ Tranh nhà chúng ta mới không đen tối như thế!”
“Dường như trù sư trong quá trình nấu nướng quả thực luôn duy trì tâm tình vui thích, cho nên trù sư đều là biến thái cả sao +_+.”
“Lầu trên, cậu đã bị hiệp hội trù sư nhớ kĩ, có bản lĩnh đừng ăn đồ do trù sư làm nữa.”
“Tôi nghĩ lầu trên nhất định không thành vấn đề! Cũng chẳng phải toàn bộ thế giới đều là ăn hàng! Không phải chỉ là đồ ăn thôi sao! Cũng chẳng phải vấn đề có ăn hay không! Chúng ta gặm bánh mì khô!”
477299_62367832
“Làm màn thầu ăn!”
cover600
“Vẫn có thể tự mình nấu mà, chỉ là không ăn đồ do trù sư chế biến thôi. Cả đời không đặt chân vào tiệm ăn, tráng sĩ tôi xem trọng cậu!”
“… ID đã tự sát, đừng tưởng niệm. Tôi đi nhà hàng tìm an ủi đây.”
“Tráng sĩ chí khí của cậu đâu!”
“Ở trước mỹ thực, toàn bộ chí khí đều chỉ là cọp giấy.”
…
Sau khi Hạ Tranh hoàn thành vòng trắc thí đầu tiên, sẽ có nghỉ ngơi giữa giờ.
Cậu vừa từ trong khoang giả lập bò ra ngoài, đã thấy cả một đám người xúm xít lại.
Sau đó, ánh mắt bọn họ “bá” một phát bắn thẳng về phía cậu. Nhãn thần mọi người hoảng sợ, tựa như đang nhìn một con quái thú.
Hạ Tranh sờ sờ khuôn mặt. Ngụy trang từ trước tới nay quá xuất sắc, nên biểu hiện vừa rồi gây ra lực xung kích rất mạnh sao?
Hạ Tranh trừng mắt nhìn lại, đùa dai nở một nụ cười chuẩn học sinh ngoan với mọi người.
Đám tân sinh đồng loạt lùi về phía sau một bước.
Hạ Tranh thu hồi nụ cười, yên lặng sửa sang quần áo.
“Lão sư, vòng trắc thí tiếp theo là vào hai giờ chiều sao?” Hạ Tranh xác nhận lại một chút.
Lão sư còn đang thất thần, theo phản xạ có điều kiện kiểm tra thời gian, sau đó gật đầu.
“Như vậy em về nghỉ ngơi trước, gặp lại lão sư vào buổi chiều.” Hạ Tranh thu dọn đồ đạc của mình, rời khỏi trường thi.
Tựa như Moses rẽ biển (*), các tân sinh xung quanh tự động tách ra một lối đi cho Hạ Tranh.
(*) Moses là một đứa trẻ sơ sinh người Do Thái bị thả trôi sông và được Công chúa Ai Cập Thermuthis nhận làm con nuôi. Moses lớn lên nhưng không quên gốc gác và về sau lãnh đạo nhân dân Do Thái thoát khỏi ách nô lệ của người Ai Cập. Tương truyền khi Moses dẫn dân Do Thái chạy trốn về hướng Đông, thì bị quân Ai Cập dồn tới bên bờ Biển Đỏ. Moses đã rẻ nước biển để người Do Thái đi qua và nhấn chìm đại quân Ai Cập.
Trong nháy mắt, thần tình Hạ Tranh có chút ngẩn ngơ.
Cậu dường như trở về thời điểm còn ở Tu chân giới.
Khi đó, môn phái của cậu cũng là một đại phái, trong đó có một chi dĩ Thực nhập Đạo.
Mỗi một chi, đều có nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
Trong nội bộ môn phái có thi đấu, giữa các tông môn lại có đại bỉ. Mỗi một lần tỉ thí, thời điểm nhóm thiên chi kiêu tử hoặc ngạo khí mười phần hoặc tao nhã hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng cô tịch bước lên võ đài, cũng sẽ y hệt như lúc này, người khác tự động tách ra một con đường, để cho bọn họ đi qua.
Khi đó, mình vẫn luôn bảo trì nụ cười khéo léo vô hại, dù ở trong đám người tách sang hai bên đó, cũng chỉ dám đứng ở tít tận ngoài rìa.
Hạ Tranh lại sờ sờ mặt mình.
Hiện tại chính mình cũng coi như là thiên chi kiêu tử rồi đi? Như vậy tấm mặt nạ này có phải là có thể tháo xuống rồi hay không? Dù sao cũng đã thể hiện ra thực lực, giả trư ăn lão hổ cũng không cần thiết nữa.
Thế nhưng bản ngã chân chính bên dưới lớp mặt nạ có hình dáng gì, Hạ Tranh đã không còn nhớ nổi.
*****
… Thời điểm Hạ Tranh rời khỏi trường thi, Hạ Khâm và Hạ Ngọc, còn có Hiên Cảnh, Ninh Quân đang cùng nhau chờ đợi ở bên ngoài. Vừa thấy Hạ Tranh đi ra, liền chạy tới nghênh đón.
Bị bốn người ríu rít ầm ĩ một hồi, chút sầu não khó có được trong lòng Hạ Tranh cũng bị quên sạch.
“Tiểu Tranh cực kì đẹp trai suất khí!” Hạ Ngọc vỗ vai Hạ Tranh, “Làm tốt lắm!”
“Đúng vậy, ba mẹ trong giờ làm việc cũng len lén xem phát sóng trực tiếp, bọn họ còn nói đã gửi tin chúc mừng em, bất quá thời điểm em ở trong trường thi hẳn là đã tắt máy.” Hạ Khâm cũng vỗ vai Hạ Tranh.
Dường như chứng chiến bộ dạng lợi hại như vậy của Hạ Tranh, hai vị ca ca cũng không có biện pháp coi Hạ Tranh như tiểu hài tử, ôm vào lòng nhào tới nặn đi nữa.
Hạ Tranh vội vàng mở máy truyền tin, quả nhiên bên trong hiện đầy tin nhắn. Ngoại trừ ba mẹ, chú Hiên và dì Vân, còn có bạn học quen biết trước kia, cả Chris và các bằng hữu mới quen cũng gửi tin chúc mừng.
Hạ Tranh suy nghĩ một chút, gửi hồi ầm riêng cho Hạ Viên, Phượng Xu, Hiên Huy, và Vân Mân, còn những người khác thì soạn chung một tin nhắn biểu thị lòng biết ơn.
“Ăn một bữa thật ngon đã! Thức ăn trong trường học cũng không tệ lắm.” Hiên Cảnh nói, “Sau đó ngủ một giấc, dưỡng lại tinh thần, tranh thủ đến chiều cũng thu về một lần mãn điểm nữa.”
“Một vòng kiểm tra cuối cùng là vào buổi tối, đừng ngủ nhiều, đến tối chỉ sợ không có tinh thần.” Ninh Quân cũng lên tiếng.
“Vòng thi cuối là về cơ giáp nhỉ!?” Hạ Tranh nhíu mày, “Phương diện này em không có khả năng giành được điểm tuyệt đối.”
Dù sao thời gian huấn luyện cũng quá ngắn ngủi.
“Vòng trắc thí cơ giáp này, thí sinh có thể giành được mãn điểm vốn cũng không nhiều lắm. Cho dù là người từ nhỏ đã sở hữu tinh thần lực, số tuổi tối thiểu để thao túng cơ giáp trên giả lập cũng phải tới mười sáu.” Hiên Cảnh an ủi.
Hạ Tranh ngẩng đầu: “Nhưng mà anh đã đạt được mãn điểm.”
Hiên Cảnh gật đầu: “Ừ, tôi tương đối lợi hại.”
Hạ Tranh: “…” đây mà gọi là an ủi à?
“Khụ khụ.” Hạ Khâm đẩy Hiên Cảnh qua một bên, “Không sao, Hạ Ngọc cũng không đạt được điểm tuyệt đối, không vấn đề gì.”
Hạ Ngọc dùng ngón tay chỉ vào mũi: “Đại ca, chúng ta còn là huynh đệ ruột thịt sao?”
Hạ Khâm gật đầu: “Đương nhiên, không tin em hỏi lại ba mẹ.”
Hạ Ngọc: “…” để sau đó bị hai người đánh hội đồng sao?
Ninh Quân không nhịn được cười: “Hay là trước hết cho Tiểu Tranh an tĩnh ăn một bữa cơm đã.”
Hạ Tranh liền vội vàng gật đầu. So với loại an ủi này, cậu vẫn cảm thấy đi ăn chút gì đó còn tốt hơn.
Quân giáo Hoa Đô có mấy cái nhà ăn, hệ cơ giáp vì học sinh có chút đặc thù, nên sở hữu một căn tin độc lập nho nhỏ. Mùi vị cũng không tệ lắm.
Mặc dù không phát sáng, nhưng dinh dưỡng rất cân đối. Hạ Tranh ăn đến vẻ mặt thỏa mãn.
Nếu như nhà ăn vẫn luôn bảo trì loại trình độ này, cậu cũng có thể tiết kiệm được thời gian mỗi ngày chuẩn bị ba bữa cơm phổ thông.
Đồ ăn phát quang cũng không phải là lúc nào cũng có hiệu quả tốt. Chúng chủ yếu dùng để trị liệu và xoa dịu, lúc tinh thần lực mệt mỏi hoặc bị tổn thương sẽ có hiệu quả rất lớn, nhưng thời điểm bình thường khi tinh thần lực hoàn hảo vô hại, đại khái cũng chỉ cho người ta cảm giác vui thích hơn một chút so với những món ăn phổ thông mà thôi.
Bất quá thao túng cơ giáp nhất định sẽ tiêu hao tinh thần lực, thời gian dài lái cơ giáp cũng như thời gian dài chiến đấu, tinh thần lực sẽ bị một số thương thế ngầm. Cho nên đồ ăn phát sáng vô cùng trọng yếu, nhu cầu cũng không ít.
Càng là đồ ăn đỉnh cấp do mỹ thực đại sư chế biến ra thì tác dụng đối với tinh thần lực càng lớn, nếu như là thời kì chiến tranh, có đôi khi còn là điểm mấu chốt để giành thắng lợi.
Hai bên đều hao hết tinh thần lực, sau đó một phe bỗng hồi huyết sống lại gì đó…
Tuy nhiên lúc bình thường, thì ăn hay không cũng chẳng có quan hệ gì.
Có thời gian chế biến các món ăn phổ thông như vậy, còn không bằng động não suy nghĩ thêm một chút, làm cách nào để đề thăng trù nghệ của mình. Đã đạt đến loại trình độ này của Hạ Tranh rồi, mỗi một lần tăng tiến trù nghệ, đều cần có linh cảm và vận khí.
Trù sư của nhà ăn khi biết tin Hạ Tranh tới dùng cơm, đã xuất ra toàn bộ vốn liếng để nấu một phần ăn đặc biệt.
Thấy Hạ Tranh ăn đến đầy mặt hài lòng, trù sư cũng rất đắc ý.
Nhìn đi, chí ít trên phương diện mùi vị, tôi cũng đã nhận được khẳng định của đại trù rồi.
Bốn người khác thời điểm đưa đồ ăn vào trong miệng, vẻ mặt không dám tin.
Đây chính là nhà ăn chúng ta thường lui tới sao? Cơ bản chính là mùi vị khác biệt hoàn toàn có được không! Tuy căn tin hệ cơ giáp nấu nướng không tệ nhưng dù sao cũng là căn tin a! Căn tin nấu ăn ngon như vậy còn có thể gọi là căn tin sao!
Đương nhiên, sau đó bọn họ mới phát hiện, chỉ có khi nào cùng Hạ Tranh ăn chung mới có thể nếm được đồ ăn hoàn toàn khác hẳn với bình thường. Điều này làm cho bốn người chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ kéo Hạ Tranh cùng đi dùng cơm.
Phúc lợi mà.
*****
… Vào buổi chiều khi Hạ Tranh tiếp nhận vòng khảo thí thứ hai, bạn học và lão sư vẫn còn chưa tỉnh thần từ khiếp sợ ban sáng.
Sau khi Hạ Tranh oán thầm một câu, với cái loại trạng thái này không biết thi đầu vào năm này có xảy ra vấn đề gì không, liền tiến vào trong khoảng giả lập.
Vòng thi thứ hai vẫn là săn bắn, nhưng lần này là ở trong biển. Hơn nữa cũng không phải là cơ giáp thực chiến.
Quân đội muốn xem xét tố chất của học viên trường quân giáo, chủ yếu là năng lực chiến đấu khi không có cơ giáp của từng người. Bởi vì cơ giáp tuy cường đại, nhưng hầu hết thời điểm, rất nhiều nhiệm vụ đều không cần sử dụng đến cơ giáp để hoàn thành. Mà những người biểu hiện ưu tú trong tình huống không có cơ giáp, chỉ cần tinh thần lực mạnh mẽ, thì khả năng thao túng cơ giáp chắc chắn cũng sẽ không kém.
Những tố chất mà binh sĩ cần phải có khi chiến đấu đơn độc, lúc tác chiến với cơ giáp cũng rất cần thiết. Cơ giáp chiến đấu, chỉ là nhiều hơn một hạng tinh thần lực so với chiến đấu không có cơ giáp mà thôi.
Hạ Tranh vẫn như trước kiểm tra lại trang bị bản thân, ở trên bờ hoạt động gân cốt một chút, sau đó nhảy vào trong biển.
Bởi vì ở bên trong nước biển, Hạ Tranh không có biện pháp nói thầm như lúc sáng sớm.
Bất quá dù Hạ Tranh không nói nhỏ, khán giả cũng sẽ vì cậu mà phối âm.
Hạ Tranh giết chết một con cá.
“Loại cá này bột xương làm đồ gia vị rất tốt, thịt cá nửa chín nửa tái phối với nước tương ăn ngon đến bạo nổ!”
“Nam thần: Cá của mình…”
Hạ Tranh giết chết một con sứa.
goi-sua-rau-thom
“Trụng qua nước sôi sau đó ngâm lạnh, chẹp chẹp mùi vị ấy…”
“Nam thần: Sứa của mình…”
Hạ Tranh giết chết một con cua biển.
“Loại cua biển này tôi vừa ăn xong! Thịt mặc dù hơi già, thế nhưng chấm với sốt cà chua ăn đặc biệt ngon!”
“Nam thần: Rõ ràng phải chấm với dấm đường, sốt cà chua là cái loại tà ma ngoại đạo gì a!”
“Lầu trên! Nam thần sẽ không nói ra lời như vậy đâu!”
“Trời ạ lải nhà lải nhải! Sốt cà chua với dấm đường là cái quỷ gì! Các người đều là tà giáo! Rõ ràng là sốt hải sản có được không!”
Hạ Tranh giết chết một con bạch tuộc.
“Nam thần: Risotto mực (*)… (ˉ﹃ˉ).”
(*) Mực ở đây là mực màu đen của bạch tuộc, không phải con mực. Ảnh:
70318_slideshow_std_h_republique-risotto-nero
“Nam thần: Bạch tuộc viên (Takoyaki)… (ˉ﹃ˉ).”
cgljny5uaxbpyy5jb20vmjaxmda1mduvmjy3mjg4mv8xmje5mzmwnde0mdhfmi5qcgcdeng
“Nam thần: Râu bạch tuộc nướng… (ˉ﹃ˉ).”
img_3407
“Nam thần: Mình nghĩ có thể làm một nồi lẩu bạch tuộc… (ˉ﹃ˉ).”
8307955324_3b03b2aa22_b
“Kẻ nào đặt ra trình tự nhiệm vụ lần này vậy! Tại sao tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn! (╯‵□′)╯︵┻━┻ xem xem nam thần nhà chúng ta đã khóc rồi kìa!
Hạ Tranh dụi mắt, dù chỉ là hư cấu, nhưng thời gian dài tập trung chú ý cao độ hai mắt cũng sẽ mệt mỏi a.
octopus-salad-with-lemon
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...