Một vòng này, Hạ Tranh lấy ưu thế cực lớn mà chiến thắng, không hề bất ngờ thu được ngôi vị Quán quân của cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên khu vực Đông minh lần này.
Đến mùa đông năm sau, cậu với tư cách người đứng đầu vòng loại khu vực, cùng các trù sư nằm trong top 100 của cuộc thi, sẽ tham gia trận chung kết Mỹ thực thanh thiếu niên toàn Liên minh.
Vòng thi chung kết chỉ có hai trăm trù sư tham gia, lọt vào top 10 sẽ nhận được thư mời đặc biệt của Mỹ thực đại hội, có thể được các mỹ thực đại sư hàng đầu Liên minh đích thân chỉ điểm, đồng thời trở thành khán giả đặc biệt, ở mỗi một vòng đấu của Mỹ thực đại hội, có thể giống như ban giám khảo, được thưởng thức đồ ăn của các vị đại sư.
Hạ Tranh vô cùng chờ mong khoảnh khắc ấy.
Mặc dù đã từng thu được vinh hạnh đặc biệt này, nhưng chính mình hiện tại so với trước kia hoang mang trên con đường trù nghệ đã bất đồng. Cơ hội duy nhất được nhìn thấy nhiều mỹ thực đại sư như vậy, đồng thời còn được tiếp thu sự chỉ điểm của bọn họ, quả là khó có được.
Ở trong cuộc thi lần này, tuy mỗi một giai đoạn thi đấu đều có chút bất đồng, nhưng xếp hạng của ba người đứng đầu đại khái là không thay đổi.
Á quân vẫn như cũ là La Tân, vị trí thứ ba còn lại là một mỹ nữ thoạt nhìn thân thể phát dục hoàn toàn không tương ứng với tuổi tác tên Ngô Trà Trà.
Sau lễ trao giải, ba người đứng đầu tự nhiên sẽ giao lưu một hai câu.
Ánh mắt La Tân nhìn Hạ Tranh quả nhiên đã hơi sai sai rồi.
Hoàn hảo người này theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, lại thích lãng mạn, không chọn ngay lúc này mà tỏ tình.
Lần trước tỏ tình là ngay sau khi kết thúc tiệc rượu bày tỏ lòng cảm tạ đối với khán giả, lần này Hạ Tranh đã có đối sách hoàn hảo.
Sau khi chế biến xong hai món ăn, cậu chỉ cần tìm lí do trốn đi là được rồi.
Sau lễ trao giải, chính là họp báo chiêu đãi ký giả mà mọi người vô cùng quan tâm.
Đám phóng viên đã chuẩn bị một bụng vấn đề muốn đặt ra với các tiểu trù sư, tuy vì đủ loại bảo hộ đối với trẻ vị thành niên, nên vấn đề bọn họ đưa ra cũng không thể quá mức, cũng không được phép đưa tin vô căn cứ. Nhưng ngay cả như vậy, mấy kẻ tự xưng là “Hoàng đế không ngai” này vẫn có thể viết ra không ít “thứ tốt”.
Hiện tại Hạ Tranh đã bị đám ký giả tập kích rồi.
Nhìn cả đống “trường thương đại pháo” hướng mặt mình mà nã, Hạ Tranh lộ ra thần sắc mờ mịt lại có chút kinh sợ, nhìn cũng biết là bị dọa cho giật mình.
Bất quá cho dù “bị giật mình”, Hạ Tranh vẫn vẻ mặt thành thật trả lời các vấn đề của ký giả.
Những ký giả này đều tập trung vào chuyện trước kia Hạ Tranh có phải đã chịu nhiều khổ cực hay không, có phải là người nhà đối xử với cậu rất tệ bạc hay không.
Hạ Tranh phi thường nghiêm túc trả lời, bất kể theo đuổi loại chức nghiệp nào mà muốn thành công, khổ cực ắt không thể thiếu. Cậu có thành tựu như thế này, sự ủng hộ của người nhà là rất to lớn, người nhà đối với cậu vô cùng tốt.
Ký giả nói không tin, người nhà cậu khẳng định đối xử với cậu rất không tốt.
Hạ Tranh cực kỳ tức giận, vô luận các người chửi bới thân nhân của tôi ra sao, nhưng việc bọn họ đối tốt với tôi là sự thực.
Ký giả trợn tròn mắt.
Kịch bản đứa nhỏ đáng thương sinh ra trong nhà hào môn đâu? Sao không dựa theo mà diễn? Lúc này đứa nhỏ bị ghẻ lạnh cuối cùng cũng thành công nghịch tập, chẳng phải nên ở trước mặt ký giả, hướng người xem toàn bộ Liên minh, vạch mặt người nhà đã khi dễ cậu sao?
Cơ hội vạch mặt tốt như vậy, hài tử này sao lại không biết nắm chắc?
Nhưng Hạ Tranh kiên quyết nói mình sống rất tốt, ký giả cũng không thể viết linh tinh được. Thời gian phỏng vấn kết thúc, đám phóng viên ngượng ngùng rời đi, vẫn còn không quên nói với Hạ Tranh, nếu như về sau người Hạ gia lại khi dễ cậu, có thể liên hệ tòa soạn XX đài truyền hình XX tạp chí XX, bọn họ nhất định sẽ vì Hạ Tranh đòi lại công đạo.
Hạ Tranh chậm rãi đem danh thiếp tất cả đều thu lấy.
Hiện tại không cần, đâu chắc về sau sẽ không hữu dụng?
Sau họp báo chiêu đãi ký giả, các trù sư khác, cùng với giám khảo cũng nhao nhao lấy lòng Hạ Tranh, giám khảo cũng hỏi cậu, người nhà có đối xử tệ bạc với cậu hay không.
Hạ Tranh cười khổ không thôi: “Cả ba mẹ và các ca ca đều đối với tôi phi thường tốt, vì sao loại lời đồn kỳ quái này lại xuất hiện a?”
Bởi vì cậu biểu hiện quá mức ưu tú, khẳng định đã ăn thật nhiều khổ.
Mọi người nghĩ bụng.
Võ Ninh Lượng và Đặng Minh Huy tuy là đồng nghiệp của Hạ Viên, nhưng quan hệ cá nhân giữa ba người cũng không sâu, hai người bọn họ hiển nhiên cũng không biết Hạ Tranh vốn được người Hạ gia phủng trong lòng bàn tay, một chút phong ba bão táp cũng luyến tiếc cho cậu đối mặt, mỗi ngày trải qua cuộc sống như thế nào.
Người Hạ gia đem tin tức về Hạ Tranh nghiêm ngặt giữ kín, rất sợ truyền ra dù chỉ chút xíu bất lợi đối với cậu, làm cho Hạ Tranh không phải chịu dù chỉ tí tẹo thống khổ hay tổn thương nào.
Cho nên hiển nhiên người ngoài hoàn toàn không biết chút gì về sự tình liên quan tới Hạ Tranh.
Mặc kệ phương thức này có đúng đắn hay không, nhưng người Hạ gia đối với Hạ Tranh bảo hộ che chở là không thể nghi ngờ.
Cái gì mà khi dễ bỏ mặc vân vân, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
Bị người khác dây dưa mãi vấn đề gia đình, Hạ Tranh cũng có chút bực bội.
“Làm ơn không nên vũ nhục người nhà của tôi.” Hạ Tranh cau mày nói, “Mỗi người đều có thân nhân, tôi nghĩ mọi người có thể hiểu được việc tôi bảo vệ người nhà cùng tâm tình khi thấy người nhà bị chửi bới.”
Hạ Tranh đã nói đến nước này, những người khác cũng phải ngượng ngùng ngậm miệng.
Một số người nghĩ, Hạ Tranh có lẽ sống thực không tốt, nhưng cậu chịu được khổ; một số ít những kẻ vốn đố kị với Hạ Tranh, thì lại ác ý phỏng đoán, Hạ Tranh có phải bị mắc bệnh tiện (kiểu như M) hay không, thân nhân đối xử tệ bạc với cậu như thế, người khác có ý tốt, cậu còn không biết phân biệt.
Hạ Tranh cũng đem biểu tình của từng người thu vào trong mắt, lần nữa đối chiếu cùng ký ức, phận ra hạng người có thể kết giao và không thể kết giao.
Cũng may mà ngày thứ hai còn có tiệc rượu tri ân, Hạ Tranh cũng không bị dây dưa quá lâu.
Rạng sáng ngày tiếp theo, Hạ Tranh cũng như các trù sư khác cùng nhau chuẩn bị đồ ăn cho yến tiệc.
Hạ Tranh làm xong mấy món ăn, sau đó căn chuẩn thời gian, hai mắt nhắm lại, thành công hôn mê bất tỉnh.
Ngay tại thời điểm thân thể ngã xuống trên mặt đất, Hạ Tranh thầm than trong lòng, mặt đất này thật là cứng rắn, có chút đau.
Hạ Tranh té xỉu liền được đưa vào phòng y tế, ngay sau đó thì tỉnh lại trong tiếng hô hoán của người nhà.
Bác sĩ tất nhiên là tra không ra bệnh tình, cuối cùng kết luận là do ngủ không đủ, mệt nhọc quá độ.
Hạ Tranh vì để lần té xỉu này có thể kiểm tra ra gì đó, nhịn đói nguyên một ngày không nói, còn ở trong phòng đánh quyền cả đêm.
Nếu là kiệt sức lại thiếu ngủ, Hạ Tranh dĩ nhiên có thể về nhà trước để tĩnh dưỡng, thuận lợi tránh được màn tỏ tình của La Tân sau đó, thực là đáng mừng.
Bởi vì bị Hạ Tranh ngất xỉu hù dọa, người Hạ gia ban đầu vốn đã chuẩn bị xong “giáo huấn” đối với Hạ Tranh cũng không thể làm gì được. Cả nhà bốn người vây quanh Hạ Tranh ân cần hỏi han, thậm chí ngay cả đi tắm đi cầu đều muốn hỗ trợ giải quyết, làm cho Hạ Tranh hoàn toàn bó tay, phải kháng nghị thật lâu mới được thả ra.
*****
… Sau khi cuộc thi kết thúc, rất nhiều trù sư tạo được chút tiếng tăm từ lần so tài này bắt đầu tham gia đủ loại hoạt động nhằm thu hút danh lợi, cũng có rất nhiều người lại tiếp tục ma luyện trù nghệ của mình.
Mà Hạ Tranh, thì nghiêm túc chuẩn bị cho việc học hành.
Cách thời điểm phải thi đại học còn một năm, mà quân giáo Hoa Đô không chỉ dựa vào điểm số, hệ cơ giáp cùng hệ chế tạo là hai ngành học có tính thực tiễn cực cao, sẽ đặc biệt kiểm tra thêm về kĩ năng thực hành.
Thành tích của Hạ Tranh ở trường vẫn luôn nằm trong top đầu, thi đậu trường quân đội Hoa Đô Tinh tự nhiên một chút vấn đề cũng không có.
Hiện tại cậu đang chuẩn bị cho phần thi thực hành.
Thi thực hành của hệ cơ giáp, một là khảo sát thể năng cùng trắc thí tinh thần lực, người có thể thuật tốt còn có thể được thêm điểm cộng, một chiến sĩ cơ giáp đầu tiên phải là một chiến sĩ bình thường đã, chiến sĩ khẳng định thể lực cũng không thể kém; hai là lý thuyết về cơ giáp, chiến sĩ cơ giáp trong lúc làm nhiệm vụ nhất định sẽ gặp tình huống phải tự mình tiến hành sửa chữa đơn giản đối với cơ giáp, sửa chữa cơ giáp cùng là một môn học bắt buộc về sau, thời điểm nhập học, học viên nhất định phải sở hữu một chút trụ cột về cấu tạo cơ bản cũng như nguyên lý căn bản của cơ giáp; ba nữa là mô phỏng thao tác điều khiển cơ giáp, tuy cơ giáp quả thực được quản chế nghiêm ngặt, thế nhưng cơ giáp giả lập, vị thành niên tròn mười sáu tuổi dưới sự đồng hành của người giám hộ, cũng có thể ở trên mạng tập điều khiển.
Ba loại kiểm tra thực tiễn này cũng không khó, trên cơ bản những người qua được vòng thể năng, ở các phần thi sau cũng sẽ không bị đánh rớt.
Bời vì hai phần sau đều có thể học tập được. Có chút trụ cột tự nhiên là tốt nhất, không có cũng không sao. Chỉ là khi chia lớp cùng chọn giờ học sẽ bị ảnh hưởng một chút mà thôi.
Tựa như kiểm tra ngoại ngữ để chia ra lớp cấp bốn với lớp cấp sáu vậy.
Hạ Tranh xuất thân từ cơ giáp thế gia, tuy trước kia chưa từng tiếp xúc, nhưng thời gian một năm này, cũng đủ cho cậu trau dồi kiến thức.
Ngoại trừ ưu tiên bảo trì thành tích văn hóa trên lớp, còn lại Hạ Tranh đều đem tinh lực chủ yếu đặt ở việc học tập kiến thức liên quan tới cơ giáp.
Còn trù nghệ, Hạ Tranh mỗi ngày đều tự rèn luyện. Đối với cậu mà nói, rèn luyện trù nghệ đã không thể coi là rèn luyện nữa, mà là việc mỗi ngày phải làm, từ lâu đã trở thành một loại thói quen trong sinh hoạt, tựa như ăn cơm uống nước vậy.
Mà thời điểm nấu nướng, cũng là lúc trạng thái thân thể và tinh thần của Hạ Tranh buông lỏng nhất, đây đối với cậu mà nói, kỳ thực cũng thể coi như đang nghỉ ngơi.
Sau khi Hạ Tranh đoạt được ngôi vị Quán quân cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên khu vực Đông minh lần này, rất nhiều học viện nấu ăn nhao nhao mời Hạ Tranh nhập học miễn phí, một ít trù sư nổi danh thậm chí còn đưa ra lời mời cá nhân, tỏ ý muốn thu đệ tử.
Hạ Tranh cự tuyệt toàn bộ, còn đem cả sư phụ ở kiếp trước ra làm bia đỡ đạn, vừa lúc giải thích vì sao trù nghệ của cậu lại xuất sắc như vậy.
Người Hạ gia tự nhiên không biết đến sự tồn tại của vị sư phụ này, bọn họ cho rằng chính là bản thân Hạ Tranh lợi hại, Tiểu Tranh của chúng ta là giỏi nhất.
Bất quá vì ngăn chặn miệng lưỡi thế gian, bọn họ vẫn giúp đỡ che đậy.
Ngoại trừ người Hạ gia, Hiên gia quan hệ thân mật nhất với bọn họ cũng biết, tự nhiên cũng hỗ trợ che giấu, còn gọi Hiên Cảnh qua ân cần dạy bảo một phen, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, khiến cho Hiên Cảnh thấy phiền phức vô cùng, lại chạy đi làm nhiệm vụ.
“Ai, Hiên Cảnh nhà tôi khẳng định đã đến thời kì phản nghịch rồi.” Mẹ của Hiên Cảnh, khuê mật của Phượng Xu – Vân Mân – một bên than thở, một bên ôm Hạ Tranh vào lòng xoa nắn, “Tiểu Tranh ngoan ngoãn vẫn là tốt nhất, con xem, mẹ con đã có hai đứa con trai rồi. Tiểu Tranh làm con của dì Vân đi! Dì Vân và chú Hiên hai người ở nhà nơi nào cũng thấy cô đơn lạnh lẽo a.”
Hiên Huy gật đầu lia lịa phụ họa.
Phượng Xu cười nói: “Tiểu Tranh, con chọn mẹ hay là chọn dì Vân?”
Hạ Tranh còn chưa kịp mở miệng, đã bị mẹ mình bóp khuôn mặt.
Hai vị nữ trưởng bối coi Hạ Tranh như con nít mà nhào tới nặn đi, khiến cho Hạ Tranh vô cùng khó xử, không ngừng giải thích mình đã lớn rồi.
Bất quá hiển nhiên hai vị này hoàn toàn không nghe vào tai, mà Hạ Tranh cũng không làm được loại hành động khiến cho trưởng bối mất hứng, chỉ đành phải ngoan ngoãn chịu đựng.
May mà Phượng Xu cùng Vân Mân cũng chỉ đùa một chút liền thả tay, coi như cũng biết đúng mực.
Ngay khi Hạ Tranh chuẩn bị tránh đi, lại nghe được Phượng Xu nói cái Hiên Cảnh đang trong thời kì phản nghịch kia hình như bị thương rồi.
2403193118_178218822-310x310
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...