Nó không quan tâm nó được kế thừa bao nhiêu, bởi vì nó cũng không nhận được sự nuôi nấng gì nhiều từ gia đình này, nếu mà nói thì nó thực không muốn nhận, tiền vào biệt thự thì có lẽ nó sẽ dùng đến, nhưng đảo thì! lát về nó sẽ bàn thêm với anh
Tiệc tàn, nó quay lại phòng thay bộ váy ra, mặc một quần sóc đen da, đi đôi tất lưới, trên mặc áo crotop màu trắng, tóc nâu buộc gọn, trong vô cùng sexy, năng động, nó sách vali màu xám tro của mình , chuẩn bị rời đi, không quên bỏ Bunny vào vali, nhìn lại căn phòng lần nữa, rồi rời đi
Hắn cũng đã thay xong quần áo, môt bộ vest đen lịch thiệp được thay bằng quần thun xám và áo trắng, tóc đen cũng được vuốt lên gọn gàng, hình ảnh của anh cũng thật năng động nga, hơn nữa còn vô cùng quyến rũ, 2 má tôi ửng đỏ
Đi đến đâu thì các cô hầu đỏ mặt đến đó, không ngừng bàn tán, nhưng anh chỉ nghe nhạc hoặc chăm chú nhìn về màn hình máy tính, cả ngươi tỏa ra một hơi thở khó ai tiếp cận,
Hắn nhanh chóng gọi điện cho Ken, đặt 2 vé về Việt Nam, nhìn thấy tôi đang chuẩn bị rời đi, hắn cũng tiến đến , xoa đầu nó rồi cả 2 cùng bước về phía cửa
" Chờ chút" một giọng nói lạnh nhạt có phần đanh thép, ông nội nó cầm cây gậy tiến đến
Nó quay xuống nhìn, đôi mắt xanh rêu liếc nhìn, đón nhận ánh mắt của ông, hắn cũng nhìn xuống, nhưng lại không hề đặt vào mắt
" Về chuyện di chúc, ta không muốn làm xáo trộn di chúc của cụ, nhưng giao một khoản lớn như thế cho người ngoài cũng là điều không nên"
Nó lúc này chân không còn đứng vững nữa, nó biết ông nội luôn tuyệt tình với nó, luôn lạnh nhạt với nó nhưng nó không ngờ ông nội lại có thể coi nó như người ngoài, đẩy nó ra khỏi dòng họ, nếu không có anh đỡ, chắc hẳn nó đã ngã quỵ mất rồi, giọng run run, nó nói
" Dù sao thì tôi vẫn đang mang trong mình dòng máu của gia tộc Hoàng, việc ông chấp nhận hay không cũng là điều không thể"
Ông nội vẫn ánh mắt thờ ơ trước cô cháu gái của mình, mỉm cười nhẹ rồi nói
" Tao không biết mày đã làm được gì, không công danh tiền bạc thì giao cho mày khối tài sản ấy cũng chỉ như nước đổ lá khoai"
Cả người run bắn lên, nó cảm thấy có một tầng sương mờ mờ ở trước mắt, nước mắt từ 2 hốc mắt đã tràn trề rồi rơi xuống, lăn dài trên đôi má trắng nõn, lạnh không còn chút máu, nhưng nó vẫn tỏ ra cứng rắn, cổ họng như nghẹn lại, nó chẳng thể nói gì nữa
Anh nhìn nó, để đầu nó dựa vào lồng ngực của anh, nó hít được mùi hương bạc hà mát lạnh, an tâm nằm trong vòng tay anh, anh mới nhìn ông nội, nói rõ ràng, chẳng hề giấu diếm chút sát khí
Đến ông nội cũng phải ngạc nhiên, chẳng lẽ đây là sát khí mà anh giấu từ nãy đến giờ, thật làm người ta ớn lạnh nga
" Di chúc do chính tay cụ của Kiều nhi viết ra, vậy nếu ông muốn thay đổi quyết định của người đã khuất, lẽ nào ông không tôn trọng cụ, cho là di chúc do cụ viết ra là sai lầm" anh dừng lại, hơi thở thêm nồng đậm
" Đây có phải là điều mà bậc con cháu nên làm?" anh nhấn mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...