Lôi Lạc Thiên quay trở lại, dáng vẻ uy nghiêm của anh, cầm một cây kem dâu nhìn vào thật buồn cười.
Trình Lam như một đứa bé, vui mừng nhận lấy cây kem từ tay Lôi Lạc Thiên.
Cô cắn một miếng kem rồi đút cho
Lôi Lạc Thiên, anh lác đầu dịu dàng dùng tay chùi đi những vết kem dính trên môi cô.
Trình Lam nghịch ngộm cắn thêm
một miếng kem.
Cô khom người vương tay kéo cà vạt của Lôi Lạc Thiên, để anh khom tới gần mình.
Trình Lam áp môi mình lên môi anh, cô dùng đầu lưỡi của mình, đưa toàn bộ kem trong miệng vào miệng của Lôi Lạc Thiên.
Anh nuốt kem trong miệng xuống, vương tay ôm cô đặt lên đùi mình.
Hai đôi môi vẫn không rời nhau.
Ngực của Trình Lam vì tư thế này mà áp sát vào lòng ngực rắn chắc của anh.
Lôi Lạc Thiên hôn Trình Lam một cách say đắm.
Trình Lam tay chân mềm nhũn, làm rơi cây kem xuống mặt đất.
Cô không thể kèm chế được bản thân mình, bắt giác ôm anh thật chặt, hôn anh một cách đấm đuối.
Không biết vì sao, thân thể của Trình Lam lúc này nhạy cảm vô cùng.
Chỉ cần Lôi Lạc Thiên có cử chỉ thân mặt với cô, thân thể của cô liền bị kích thích.
Giờ này Trình Lam không còn biết, mình đang ở đâu, và đang làm gì. Trong lòng cô chỉ biết, cô thật sự rất muốn anh.
Lôi Lạc Thiên cũng không khác gì với Trình Lam là bao nhiêu.
Vì sự nhiệt tình này của cô, thân thể của anh bất đầu có cảm giác ham muốn mảnh liệt.
Trình Lam có thể cảm giác đước, vật nam tín của anh cạ lên mông của mình.
Lôi Lạc Thiên buôn Trình Lam ra, lúc này vì kích dục mà khuôn mặt Trình Lam ửng đỏ, cập mắt mông lung nhìn vào hấp dẫn vô cùng.
Lôi Lạc Thiên đứng lên ôm Trình Lam đi thẳng vào khách sạn, tất cả ánh mắt điều dồn hết lên hai người.
Lôi Lạc Thiên không quan tâm đến một ai, thản nhiên ôm Trình Lam lên phòng VIP Tổng Tống 5601 của anh.
Lôi Lạc Thiên ôm Trình Lam đặt lên giường.
Cô theo thối quen, quan sát xung quanh, chợt nhớ lại điều gì Trình Lam ngồi bặt dạy, nhìn Lôi Lạc Thiên nghi ngờ nói.
“Đây là nơi đầu tiên em gặp anh?”
Lôi Lạc Thiên cười gật đầu một cái.
“Phải đây cũng sẽ là phòng tân hôn của chúng ta.
Hôn lễ sẽ được tổ chức trong khách sạn này.
Hôm đó anh sẽ cho người trang trí, căn phòng này thành phòng tân hôn.”
Căn phòng này là kỷ niệm của anh và Cô.
Cho nên anh mới đặt biệt nói với Tràn Hao, giữ lại căn phòng này vĩnh viễn cho Lôi Lạc Thiên anh.
Trình Lam nhìn chung quanh căn phòng.
Những ký ức vào đêm hôm đó lần lược hiện lên trước mặt cô.
Từng ngọn đèn, từng đồ đặc trong phòng này, điều là kỷ niệm giữa anh và cô.
Trình Lam nhìn thấy chai rượu vang năm 1982, chỉ còn lại nữa chai đặt trên bàn.
Nếu cô nhớ không lầm, thì đêm đó cũng là chai rượu nầy.
Nói như vậy là Lôi Lạc Thiên không hề thay đổi bắt cứ gì trong căn phòng này.
Trình Lam bất giác nhớ đến cảnh lần đầu tiên gặp mặt anh.
Anh từ phòng tắm đi ra, chỉ quắn trên eo một cái khăn tắm màu trắng.
Cô bất giác cười một mình rồi nhìn Lôi Lạc Thiên nói.
“Sao anh tắm mà không khoá cửa.
Lỡ có người phụ nữ khác, đi vào gặp anh không mặc quần áo thì sao?”
“Ngoài Trình Lam em ra, còn ai có thể to gan như vậy.”
Lôi Lạc Thiên nhìn cô nói.
“Tất cả mội người điều biết, tính tình của Lôi Lạc Thiên anh.
Dù là phục vụ phòng, họ cũng sẽ phái nam phục vụ.
Chứ đừng nói đến, có phụ nữ xuất hiện ở đây.
Em là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.”
Lúc này khi Trình Lam nhìn lại Lôi Lạc Thiên, trên người anh chỉ còn mặc mỏi một cái quần lót.
Anh đứng trước mặt Trình Lam với một thân hình hoàn mỹ, vô cùng hấp dẫn.
Tim Trình Lam bất đầu nhảy loạn, hơi thở nặn nề.
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô, dục vọng trong anh bất đầu bọc phát.
Anh khom người cởi bỏ thất cả vướng bận, trên người cô quăng xuống đắt.
Lôi Lạc Thiên hôn khấp ngơi trên cơ thể của cô, từng nơi anh hôn qua điều để lại những dấu vết, thuộc về riêng anh.
Sáng sớm tĩnh lại Trình Lam dùng tay, dụi cập mắt say ngủ của mình.
Cô nhìn thấy Lôi Lạc Thiên đang ngồi tại bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ.
Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng lên thân hình mạnh mẽ của anh.
Lôi Lạc Thiên đặt tay ở cầm mình, ngón trỏ làm động tác gõ gõ lên môi anh. Cập mắt đen thẩm nhìn vào rất nguy hiểm.
Trình Lam biết Lôi Lạc Thiên đang suy nghĩ điều gì rất quan trọng.
Mỏi lần anh có chuyện phiền não, điều làm ra động tác này.
Trình Lam dùng chăn bọc cơ thể Trần truồng của mình lại, đi chân trần đế ôm Lôi Lạc Thiên từ phía sau.
Cắt ngang những giòng suy nghĩ trong đầu anh. Anh xoay người lại bế Trình Lam đặt lên đùi mình.
Lôi Lạc Thiên yêu thương vuốt ve mái tóc dài của cô hỏi.
“Có mệt không?”
Trình Lam lắc đầu, dựa đầu mình lên ngực anh.
Cô không hỏi Lôi Lạc Thiên đang suy nghĩ gì.
Nhưng cô biết, anh đang lo lắng về việc hôn lễ cuối tuần này.
Cô phải tìm cách giúp anh, để đối phó với Lôi Lạc Bằng và Việt Vũ.
Không thể họ cùng Nam Liệt, nội ứng ngoại hợp làm hại đến anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...