Để lại căn phòng lạnh lẽo giờ chỉ còn lại Lôi Lạc Thiên và Trình Lam.
Lúc này nét mặt cô nhu hoà, xinh đẹp vô cùng.
Không còn nét mặt tự cao, ngang ngược nữa.
Mà thay vào đó là khuôn mặt một người vợ hiền, một người mẹ tốt.
Lôi Lạc Thiên sờ lên mái tóc dài của cô.
Cặp mắt thâm thuý nhìn vào mặt cô, nhẹ nhàng khom người hôn lên môi Trình Lam.
“Vì em, anh sẽ không tha cho một ai.”
Nói xong anh cầm điện thoại lên, gởi một tin nhắn.
“Bất đầu kế hoạch.”
Bippppp.
Một tin nhắn được gởi lại.
“Được”
Chỉ một chữ ngắn gọn mà đã khơi lên cuộc chiến, giữa thế lực ngầm và thế giới sát thủ.
Một trận máu đổ không thể nào tránh khỏi.
Lôi Lạc Thiên cho người bắt đầu càn quét, thất cả người trong danh sách có liên quan đến tổ chức Kim Xà.
Anh phải cho Lôi Lạc Bằng biết cái gì gọi là người không phạm ta, ta không phạm người.
Khi người phạm ta, ta sẽ trả lại người cấp trăm, cấp ngàn lần.
Đó là tôn chỉ của Lôi Lạc Thiên anh.
Đụng đến người của anh, thì chỉ có một con đường chết.
Ánh mắt của Lôi Lạc Thiên hiện lên sự độc ác và tàn bạo.
Thần sắc mạnh mẽ làm người ta nhìn vào phải cảm giác sợ hãi.
Lôi Lạc Thiên mệt mỏi, vén chăn trên giường Trình Lam ra, rồi nằm xuống cùng cô.
Anh vương tay ôm Trình Lam vào lòng.
Đặt càm lên trên vai cô, anh tham lam hít vào hương thơm thuộc về riêng cô.
Từ từ chìm vào giấc ngủ, mỏi lần nằm bên cạnh Trình Lam.
Lôi Lạc Thiên luôn ngủ một giấc ngon lành, không chập chờn, không lo lắng.
Chỉ có sự thoải mái và an tâm.
Sáng sớm Lôi Lạc Thiên trong giấc mộng, cảm giác có gì đó đụng vào mặt mình.
Anh lập tức mở mắt, hiện ngay trước mặt anh là khuôn mặt xinh đẹp không son phấn của Trình Lam.
Mái tóc dài rủ xuống khuôn mặt dịu dàng của cô, nhìn vào quyến rũ vô cùng.
Cô khom người nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Thân thể Lôi Lạc Thiên liền có phản ứng, mỏi lần ở cạnh Trình Lam anh luôn nhạy cảm như vậy.
Từ bị động anh đỏi thành chủ động.
Anh dùng một tay ôm eo Trình Lam, tay còn lại đặt sau gáy cô.
Hai đôi môi lưu luyến không muốn rời nhau.
Trình Lam nghịch ngợm đưa đầu lưỡi của mình vào bên trong miệng của Lôi Lạc Thiên.
Đùa nghịch với đầu lưỡi của anh.
Anh vui cười, cặp mắt sáng lên nhìn khuôn mặt hồn nhiên của cô.
Anh yêu thương cắn nhẹ đầu lưỡi của Trình Lam.
Tay anh bất đầu không an phận, thâm dò vào bên trong áo của cô.
Vì Cô nằm trên giường bệnh cho tiện việc châm sóc, cho nên Lôi Lạc Thiên không mặc áo lót cho cô.
Giờ chỉ sờ vào trong, là có thể đụng vào hai bầu ngực mịn màng của cô.
Lôi Lạc Thiên không thể nào, khống chế được dục vọng của mình nữa.
Hơi thở trở nên gấp rút, tim đập loạn nhịp.
Giờ phút này vật nam tín của anh đã bất đầu to lớn.
Lôi Lạc Thiên buôn Trình Lam ra, lúc này cơ thể cô mềm nhũng không còn hơi sức.
Lôi Lạc Thiên nói với giọng trầm, hơi thở bất thường.
“Đừng khiêu khích anh như vậy, thân thể em còn chưa khỏe chúng ta không thể.”
Nói xong anh hôn lên trán cô.
“Em có thấy chổ nào không khỏe không?”
Trình Lam lắc đầu, cô nhìn kỹ vào mặt anh.
Chỉ hôn mê một tuần, vậy mà anh lại trở thành tiều tụy như vậy.
Cô đau lòng,vương tay sờ lên khuôn mặt gầy gò của anh.
Nhìn vào cặp mắt sâu thẳm, vào lúc này chứa đầy sự yêu thương say đắm.
Những giọt nước mắt, bất giác rơi xuống khuôn mặt trắng bợt của Trình Lam.
Từ lúc cô hôn mê đến giờ, tâm tình Lôi Lạc Thiên luôn phiền muộn.
Anh không thể tập trung vào công việc.
Tình yêu thật là kỳ diệu nó có thể biến một người lạnh lùng, không cảm xúc giống như Lôi Lạc Thiên.
Trở thành một người, biết quan tâm và châm sóc cho người khác một cách chu đáo.
Lôi Lạc Thiên đau lòng, dùng tay lau đi những giọt nước mắt còn động lại trên mặt cô.
“Em đừng lo, ai giám đụng vào mẹ con em.
Anh nhất định sẽ kiến cho hắn, tan xương nát thịt.”
Trong lòng Trình Lam thầm nghĩ, vì bảo vệ cái gia đình này, cô cũng sẽ giống như anh bất chấp tất cả.
Lôi Lạc Thiên đang ngồi bên cạnh giường Trình Lam, gọt trái cây cho cô.
Trình Lam vui vẻ nhận lấy miếng táo thơm ngon, mà Lôi Lạc Thiên đưa cho cô.
Vừa ăn Trình Lam vừa xem TV.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cóc cóc cóc.
“Vào đi”
Tề Phong và Đường Tam bước vào.
Đường Tam vui mừng khi nhìn thấy Trình Lam đã tĩnh lại.
Giờ này cô như một nàng công chúa, được yêu thương ngồi trên chiếc giường bệnh.
Còn Lôi Lạc Thiên thì ngồi bên cạnh gọt trái cây cho cô ăn, châm sóc cho cô một cách tỉ mỉ.
Đường Tam vui mừng thay cho Trình Lam.
Trình Lam có thể kiến một bá chủ lạnh lùng như Lôi Lạc Thiên, trở nên ấm ấp như vậy đúng là một kỳ tích.
Đường Tam vui vẻ ngồi bên cạnh Trình Lam, hỏi này hỏi nọ.
Lúc này Tề Phong mới nói với Lôi Lạc Thiên.
“Lão đại, bên ngoài có tin đồn Lão đại của bang Lôi Ưng muốn triển khai sát giới.
Muốn thau tớm tất cả thế lực trong hắc đạo.
Chỉ trong vòng một đêm, đã san bằng bang Hắc Việt.”
“Không những là bang Hắc Việt,
bay giờ ta muốn tiêu diệt luôn cả tổ chức Kim Xà.”
Tề Phong lo lắng lên tiếng.
“Bang Hắc Việt đứng nhì sau bang Lôi Ưng trong Hắc Đạo.
Nếu đột nhiên bị tiêu diệt, như vậy sẽ khiến Hắc đạo loạn lên, vì tranh đấu quyền lực.”
“Kẻ nào chiệu thuần phục Lôi Lạc Thiên ta thì sẽ sống.
Ai chống lại thì phải chết.”
Lôi Lạc Thiên dùng giọng đọc ác nói ra những lời này.
“ Tề Phong, truyền mệnh lệnh của ta ra ngoài.
Ai dám che chở cho người của bang Hắc Việt, sẽ là kẻ thù của bang Lôi Ưng ta”
Kỳ này Tề Phong biết Lôi Lạc Thiên đã không còn nhường nhịn nữa.
Lần này Lôi Lạc Thiên đuổi cùng giết tận Việt Vũ cho bằng được.
“Dạ, thủ hạ đi ngay.”
Vừa định xoay người đi, giọng nói của Lôi Lạc Thiên vang lên.
“Cho người đưa tin ra bên ngoài.
Lôi Lạc Thiên ta cùng Trình Lam,
sẽ cử hành hôn lễ vào 2 tuần sau.
Tại nhà thờ Đức Mẹ Maria.”
“Dạ”
Tề Phong bước ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...