Bá Chủ Đích Nhu Tình

Ngày thứ hai, Thước Mộng bị ánh sáng chói mắt lay tỉnh. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, muốn lấy tay che thứ ánh sáng chói lòa đó lại, đột nhiên cảm giác được toàn thân đau đớn bủn rủn, tay cũng không nhấc lên được, khối thân thể này như chẳng còn thuộc về mình.

– … Đau quá… đau quá…

Thước Mộng vô lực rên rỉ.

– Cậu tỉnh rồi?

Một giọng nói ôn hòa vang lên, Thước Mộng cố hết sức quay đầu lại nhìn, có lẽ là do ngược sáng, Thước Mộng không nhìn rõ được hình dáng người kia. Người kia đi tới bên giường khom người lấy một tay sờ sờ trán Thước Mộng, tay còn lại cũng đặt lên trán của mình.

– Tốt quá, không có bị sốt cao… Tối hôm qua chịu khổ rồi! Minh Tuyệt lúc nào cũng thô lỗ như vậy. Cậu từ từ chịu khó làm quen, nếu không sau này lại chịu không được!

Nghe được cái tên “Minh Tuyệt”, Thước Mộng trước tiên rất sửng sốt, sau liền hiểu được “Minh Tuyệt” chính là tên vị “Chủ nhân” của mình! Nhớ tới cảnh ngộ ngày hôm qua, Thước Mộng nhịn không được mà chảy nước mắt. Người kia nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Thước Mộng.

– Sao lại khóc vậy? Đừng khóc nữa! May mà là tôi, nếu để Minh Tuyệt nhìn thấy, không biết sẽ giận dữ hay là bộc phát thú tính ra nữa, cậu cũng sẽ ăn không tiêu đâu!… Tôi có nấu cho cậu chút cháo, chính cậu có thể tự ăn không?


Thước Mộng giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng mà thân thể thật sự không khỏe,

– Tôi, tôi không cục cựa được… Đau quá!

– Vậy cậu đừng nhúc nhích nữa, tôi giúp cậu được!

Hắn đến ngồi bên cạnh Thước Mộng xếp gối, nâng y ngồi dậy.

– Nào, chậm rãi ăn đi!

Nuốt xuống từng muỗng cháo ấm áp, tựa hồ hòa tan đi một chút đau đớn. Lúc này Thước Mộng mới cẩn thận quan sát người này, rất bất đồng so với khí chất lãnh khốc của Úy Minh Tuyệt, người này như là tia sáng rực rỡ làm cho lòng người khác không nhịn được cũng ấm áp lên. Khóe mắt, khóe môi đều phản phất nét tươi cười mà thong dong bình thản làm cho người ta không nhịn được muốn thân cận với hắn.

– Anh… anh tên gì?

Sau khi ăn cháo xong, Thước Mộng tò mò hỏi.

– Tôi chưa nói sao? Hì hì, tôi thật sơ sót quá! Tôi là Hình Hòa!

– Dạ. Em là Thước Mộng, anh Hình Hòa, rất vui được biết anh!

Thước Mộng rất thích Hình Hòa, trực giác nói cho y biết đây là một người lương thiện, là một người tốt, sẽ không làm y bị tổn thương.

– Tên anh thật giống con người của anh, làm cho người ta có cảm giác thật dễ chịu.

– Ha ha, quá khen rồi! Được rồi, cái kia… Ngày hôm qua… Chỗ bị Minh Tuyệt làm bị thương… Đã kêu người làm vệ sinh rồi, cũng đã bôi thuốc… Hai ngày tới Minh Tuyệt có việc không về kịp, cậu cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi dưỡng thương đi!


Trách không được cảm giác phía dưới so với ngày hôm qua tựa hồ sạch sẽ và thoải mái hơn rất nhiều, không có cảm giác dính dính nhớp nháp nữa. Nhưng mà… Vừa nghĩ đến nơi đó bị người khác nhìn thấy, Thước Mộng nhất thời đỏ mặt xấu hổ.

– Oh, còn có…

Hình Hòa tiếp tục nói

– Sách của cậu chúng tôi cũng đã kêu người đem tới, đợi khi nào cậu khỏe lại hẳn thì có thể đi học! Cậu yên tâm, đã xin phép nhà trường cho cậu rồi, cho nên cậu cứ an tâm nghỉ ngơi đi!

– Thật sao? Em còn có thể đi học?

Cứ tưởng rằng bản thân khi trở thành sủng vật sẽ hoàn toàn bị mất đi tự do, không nghĩ tới vẫn còn có thể đi học, Thước Mộng mừng rỡ đứng lên, nhưng liền làm vết thương bị động mạnh đau tới tận não.

– Đúng vậy, đúng vậy! Cậu ngoan ngoãn nằm xuống đi, coi chừng lại bị chảy máu!

Nhìn bộ dáng Thước Mộng, Hình Hòa ý cường càng đậm,

– Bất quá, ngoại trừ đi học bất kì nơi nào khác cậu cũng không thể đi. Việc đi lại đều có người trực tiếp đưa đón cậu.


– Vẫn còn có thể đi học là tốt rồi… Anh Hình Hòa, cảm ơn anh nhiều lắm!

– Không cần cảm ơn tôi! Đây đều là ý của Minh Tuyệt, tôi cũng không có tác động vào.

Hóa ra là hắn? Hắn lại có trái tim như vậy sao? Thước Mộng kì quái nghĩ tới, bất quá cũng không sao! Tóm lại chính mình vẫn được phép đi học là tốt lắm rồi, nếu có thể tiện thể ghé về nhà thì rất tuyệt, không biết anh có thể dấu diếm được mẹ chuyện này không nữa.

– Anh Hình Hòa, em… em có thể thỉnh thoảng về thăm nhà của em được không?

Cho dù chỉ có 1% cơ hội cũng là quá tốt rồi. Cũng không biết anh dùng cách nào để dấu mẹ chuyện này, nhưng nếu chính mình không về nhà, thế nào cũng bị phát hiện.

– Chuyện đó à… Minh Tuyệt không có nói đến, sợ là không được đâu! Đợi anh ấy về rồi cậu tự mình hỏi thử đi!

Hình Hòa nhún nhún vai xin lỗi.

Hỏi hắn? Hay là khỏi đi, hắn nhất định sẽ không đồng ý, huống hồ hắn lạnh lùng chẳng khác gì tảng băng như vậy, ăn gan trời cũng chẳng dám hỏi! Coi như xong, chuyện quay về nhà đành từ từ tìm cách khác thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui