Nghe được nỗi ấm ức trong lòng Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương bỗng không biết mình nên nói gì, nên dùng vẻ mặt như thế nào để an ủi cô.
“Tôi... Thật sự xin lỗi... Thật ra tôi...”
Lâm Húc Dương cũng không biết nên nói gì, anh muốn tiến đến ôm lấy người phụ nữ đang rất bất lực này giống như lần trước, anh rất muốn nói mình muốn bảo vệ cô, nhưng mà lần này anh lại không dám.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Cút đi!”
Phương Thanh Di tức giận hét lên.
Lâm Húc Dương vẫn không nhúc nhích.
Phương Thanh Di đột nhiên đứng lên, kéo Lâm Húc Dương đi thẳng ra cửa, cô mở cửa rồi chỉ ra ngoài gào lên: “Không phải cậu muốn đi sao? Cút đi! Cút xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa!”
“Tôi...”
Lâm Húc Dương siết chặt nắm đấm, ánh mắt anh do dự, nhưng lại không di chuyển dù chỉ nửa bước.
“Sao nào? Không có tiền sao? Đi ra ngoài rồi không có chỗ ở sao? Cậu chờ đấy...”
Phương Thanh Di đi lại cạnh ghế sofa, cầm túi xách của mình lên, móc từ trong túi ra một xấp tiền đỏ sau đó đi đến trước mặt Lâm Húc Dương, cầm tiền đập lên người của người đàn ông này.
“Tiền đây, cậu cầm đi đi! Từ nay về sau chúng ta cắt đứt quan hệ, cậu không nợ tôi cái gì! Tôi cũng không nợ cậu nữa!”
Phương Thanh Di tức giận nói, nhưng trong mắt như đã có hơi nước.
Lâm Húc Dương hoàn toàn không thèm để ý đến mớ tiền đỏ rơi đầy đất, hai mắt anh đỏ ngầu, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.
Phương Thanh Di lạnh lùng đối mặt với Lâm Húc Dương, không biết từ lúc nào, cô đã không thể kìm nén được những giọt nước mắt của mình, cứ từng giọt từng giọt tuôn rơi.
Nhìn Phương Thanh Di lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng Lâm Húc Dương bị chấn động mạnh, hai tay anh bởi vì dùng sức mà bắt đầu hơi run rẩy, anh cắn chặt quai hàm khiến cho gân xanh trên trán anh nổi lên liên tục.
Đột nhiên, người đàn ông này không màng tất cả ôm lấy Phương Thanh Di.
“Buông tôi ra! Tôi không cần cậu giả bộ tốt bụng!”
Phương Thanh Di giãy dụa, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Lâm Húc Dương ôm chặt lấy Phương Thanh Di, anh không dám buông ra, anh sợ chỉ cần anh buông lỏng tay, Phương Thanh Di sẽ lập tức đẩy anh ra.
“Thực sự xin lỗi! Thực sự xin lỗi! Thực sự xin lỗi...”
Lâm Húc Dương nói nhỏ bên tai Phương Thanh Di, anh không biết nên nói gì, chỉ có thể không ngừng lặp lại ba chữ này.
Ba chữ này giống như có một sức mạnh đặc biệt gì đó, khi Lâm Húc Dương không ngừng lặp lại, Phương Thanh Di đang ra sức giãy dụa cũng dần dần bình tĩnh lại, cô ôm lấy Lâm Húc Dương,dùng sức bấu chặt lấy lưng của người đàn ông này.
Lâm Húc Dương rất đau, nhưng anh đột nhiên cảm thấy chút đau đớn trên người này hoàn toàn không là gì cả.
“Thật sự xin lỗi, là tôi không tốt, tôi có thể giúp cô! Tôi vốn nên giúp cô! Tôi có thể bảo vệ cô!”
Miệng Lâm Húc Dương cứ nói không ngừng.
“Đừng đuổi tôi đi, tôi có thể bảo vệ cô! Tôi sẽ không để Đặng Hạo làm tổn thương cô nữa!”
Lâm Húc Dương kiên quyết nói.
Nghe Lâm Húc Dương nói những lời này, nước mắt của Phương Thanh Di giống như vỡ đê, nhanh chóng thấm ướt một mảng áo lớn.
Hai người cứ đứng ôm nhau ở cửa, thời gian dần dần trôi đi, cảm xúc của hai người cũng dần lắng lại.
Phương Thanh Di ngẩng đầu, lau khô nước mắt của mình, bình tĩnh rời khỏi cái ôm của Lâm Húc Dương, lẳng lặng đi lại sofa và ngồi xuống.
Lâm Húc Dương đóng cửa lại, cũng ngồi xuống cạnh Phương Thanh Di.
“Cậu đừng hiểu lầm, những lời tôi vừa nói, chỉ là bị chuyện của Đặng Hạo đè nén làm tôi rất khó chịu.”
Phương Thanh Di bình thản nói.
“Tôi biết, tôi không hiểu lầm, tôi chỉ muốn cho cô biết, tôi đã hiểu rồi, bây giờ chúng ta đang ở chung một chiếc thuyền.”
Lâm Húc Dương gật đầu, anh biết Phương Thanh Di đang muốn nói gì, cũng hiểu rõ bản thân anh muốn ở cùng với Phương Thanh Di, chính là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, anh vẫn còn chưa xứng.
Nhưng cho dù như thế, Lâm Húc Dương bỗng hiểu ra, cảm thấy chính anh cũng nên có trách nhiệm bảo vệ Phương Thanh Di, đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của người phụ nữ này rồi. Mặc kệ là báo ân cũng được, yêu thích cũng được, sau khi bị Phương Thanh Di mắng cho tỉnh ngộ, anh cảm thấy bản thân mình phải gánh trách nhiệm này.
“Sau này thì sao? Cậu tính làm gì bây giờ?”
Phương Thanh Di hỏi.
“Tiếp tục buôn bán, nếu như tôi có tiền, có lẽ tình hình sẽ không giống như bây giờ nữa!”
Lâm Húc Dương bình tĩnh trả lời.
“Còn đi buôn bán sao? Đi bán khoai tây, cậu không sợ Đặng Hạo sẽ tiếp tục bắt cậu à?”
Phương Thanh Di tức giận hỏi.
“Sợ, nhưng mà không phải ông ta đã hứa là sẽ không bắt tôi nữa sao? Vậy thì chắc là không sao đâu, nếu không tôi cũng không tìm được công việc nào kiếm tiền nhanh hơn nữa!”
Lâm Húc Dương thản nhiên trả lời.
Phương Thanh Di suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, người đàn ông này nói cũng không sai, Đặng Hạo đã nhận tiền của mình, chắc là sẽ không bắt Lâm Húc Dương nữa đâu, huống chi mình cũng đã cảnh cáo rồi.
“Nếu như lần sau lại bắt tôi nữa, cô cứ trực tiếp báo cảnh sát đi, chắc chắn cảnh sát sẽ xử lý chuyện này. Thật ra hôm nay cũng nên báo cảnh sát, nhưng tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên quá phức tạp.”
Lâm Húc Dương có hơi áy náy nhìn Phương Thanh Di.
“Đặng Hạo là tên cáo già xảo quyệt, chỉ cần ông ta không làm trái pháp luật, báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì lắm, ngược lại còn chọc giận ông ta. Có điềunếu ông ta còn dám bắt cóc cậu nữa, tôi cũng dám trở mặt với ông ta!”
Phương Thanh Di nghĩ một lúc rồi nói.
“Lúc nãy cô nói, bởi vì chuyện này mà chậm trễ mất một dự án vài trăm triệu ư?”
Lâm Húc Dương hỏi.
“Chuyện này không quan trọng, nếu dự án này có thể làm được, đương nhiên tôi sẽ nghĩ cách.”
Phương Thanh Di xua tay trả lời.
“Thật sự xin lỗi, nhưng mà tôi thật sự rất cảm ơn cô, tôi không ngờ cô vì giúp tôi mà lại phải trả giá nhiều như thế.”
Lâm Húc Dương cảm ơn một cách chân thành.
“Giúp cậu cũng là giúp tôi, cậu vẫn nên cảm ơn Cung Ấu Hi đi, là cô ấy gọi điện thoại cho tôi. Hơn nữa nếu như Đặng Hạo thật sự chỉ muốn tiền, Cung Ấu Hi cũng sẽ đưa tiền thay tôi, thật ra lúc đó cậu cũng đã thấy rồi, cô ấy tính làm như thế thật, chỉ là Đặng Hạo quá cảnh giác.”
Phương Thanh Di lắc đầu.
“Tôi biết, tôi chỉ không ngờ cô ấy lại giàu có đến vậy thôi, không ngờ có thể tùy ý đưa cho người ta năm trăm như thế”!
Lâm Húc Dương gật đầu.
“Cậu còn chưa biết cô ấy là ai à? Đừng nói năm trăm, cho dù là năm triệu cô ấy cũng có thể lấy ra được, cũng không biết rốt cuộc cậu quen cô ấy thế nào.”
Phương Thanh Di ngạc nhiên nhìn Lâm Húc Dương.
“Tôi thật sự không biết, nhưng mà nghe cô nói như thế, chắc cô ấy là một người có địa vị rất cao nhỉ?”
Lâm Húc Dương hỏi.
“Ừ, đúng thế, nhưng mà cụ thể thì cậu vẫn nên tự hỏi cô ấy đi, tôi không muốn nhiều chuyện, hơn nữa cậu không nhìn ra cô gái đó có ý với cậu à?”
Phương Thanh Di nhắc nhở.
“Có ý với tôi? Cô đùa cái gì thế? Tôi và cô ấy chỉ mới gặp nhau vài lần mà thôi, cô ấy là một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp, tôi lại là một ông chú gần ba mươi, làm gì có ý gì chứ.”
Lâm Húc Dương vui vẻ.
“Sao nào? Không ngờ có một cô gái trẻ có tiền chịu để ý đến cậu à? Cậu xảy ra chuyện cô ấy kích động như thế, lúc thấy cậu bị đánh, nếu không phải tôi kéo lại thì cô ấy đã xông lên rồi, thế này còn không phải thích à?”
Phương Thanh Di lại hỏi.
“Cái này... có lẽ là do quan hệ tốt, nếu như các cô bị thương, bị người ta ăn hiếp thì tôi cũng sẽ rất kích động, các cô thật lòng tốt với tôi, đương nhiên tôi cũng phải moi tim moi phổi cho các cô rồi!”
Lâm Húc Dương nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Tùy cậu thôi, có lẽ chỉ là do tôi nghĩ nhiều quá, nhưng mà thật ra cậu có thể suy xét đến việc theo đuổi cô gái Cung Ấu Hi này. Nếu như cậu bám lấy được cô ấy, có lẽ cậu sẽ nhanh chóng đạt được mục tiêu trở thành người có tiền.Không chỉ như thế, nói không chừng cậu còn có được quyền thế nhất định nữa, đến lúc đó nếu như cậu muốn đối phó với Đặng Hạo cũng sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Phương Thanh Di nghiêng đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn Lâm Húc Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...